“Mỗi một ca khúc, mỗi nhạc phẩm là một thông điệp buồn, vui khác nhau, có lúc sầu đến não lòng…nhưng tất cả đều thể hiện một triết lý sống, hướng con người đến tình yêu thương, quên đi những đố kỵ và thù hận để gần gũi nhau hơn. Tôi chơi nhạc vì muốn chia sẻ những thông điệp đó với tất cả mọi người”. Chính vậy mà ông đã trở thành một tay đàn guitar có tiếng, được nhiều bạn bè và giới nghệ sĩ biết đến.
Ông Nguyễn Nhật Tiến (68 tuổi, quận 1) nhớ lại: Đầu thập niên 1990, cây đàn guitar acoustic là “món ăn” hằng ngày của ông và một thế hệ người Sài Gòn. Thời gian thay đổi quá nhanh, ông bị cuốn theo vòng xoáy mưu sinh cuộc sống, nhiều lúc như “ngộp thở” với núi công việc giải quyết mỗi ngày. Mấy chục năm trôi qua như cục tẩy xóa nhòa mọi thứ.
Hôm chạy xe trên đường 3/2 (quận 10), thấy anh bảo vệ ngồi trước Trung tâm bảo hành Xiaomi chơi đàn giữa tiếng xe cộ “ồn ào, tạp nhạp”…tình yêu mãnh liệt những thanh âm réo rắt, mỏng manh, nhưng lại sâu lắng và đầy mê hoặc phát ra từ 6 sợi dây đàn guitar. Ông chợt nhận ra những điều thẳm sâu nơi tâm hồn mình từng đã bị “khỏa lấp bởi cuộc mưu sinh” bỗng chợt sống lại một thời từng yêu thương, rung động… Ông tìm đến phố Nguyễn Thiện Thuật sửa lại cây đàn cũ.
Âm thanh của cây guitar đưa ông trở về với chính mình của ‘một thời trai trẻ’ tràn đầy năng lượng cùng những phút mộng mơ, hoài bão. Với ông, khi tiếng đàn, tiếng hát được cất lên, tất cả niềm vui-nỗi đau trong đời thường sẽ được tuôn trào theo dòng cảm xúc. “Cuộc sống này biết bao vui buồn lẫn lộn, bất kỳ ai cũng có lúc muốn tìm về cái tôi của chính mình. Âm nhạc như một tấm gương soi, giúp chúng ta làm được điều như thế”.
![]() |
Thời trai trẻ của ông là quãng thời gian dạt dào cảm xúc trong trẻo bởi “Ngôi nhà mặt trời mọc”(The House of the Rising Sun); “Đồng xanh”(Green Fields)…rồi “Khi xưa ta bé”(Bang bang)… Ông nói cùng tôi nhưng cũng như một lời tự sự: “Giữa cái ồn ào của xe cộ, ngột ngạt của những khối bê-tông… Rồi một bữa đi ra vùng Bình Chánh chợt thấy những cánh đồng xanh mướt nho nhỏ, con rạch nhỏ cùng ven lá dừa nước tự nhiên trong đầu văng vẳng lời ca: “Ta yêu đồng xanh, như đã yêu thương con người! Ta thương đôi tình nhân kia như gió thương yêu mây trời…” mà lòng mình chợt nhẹ lại, thanh thản đến lạ!
Giữa dòng xe cộ ồn ào của một sài Gòn hối hả, những người thợ như ông Ánh vẫn đang cần mẩn với cây đàn, họ giữ lại những thanh âm từng là nguồn sống, nét vàng son của một thế hệ người Sài Gòn. Ông Ánh luôn xem khách đến mua đàn là những người bạn. Mỗi ngày, họ bấm phím, so dây…, cùng chia sẻ những buồn vui. Bằng niềm đam mê, họ mang tiếng đàn tô điểm những cơn “mưa hồng” cho cuộc sống. Có người nói với tôi rằng, giá trị trường tồn của âm nhạc càng mãi mãi thêm, bởi có những con người như vậy!
![]() |
![]() |