Tôi suy đi tính lại cả tháng trời, cho đến khi đưa ra một quyết định… liều lĩnh, đó là tôi sẽ chủ động quyến rũ Hải. Không phải để yêu, mà để có một đứa con.
Tôi năm nay 36 tuổi, chưa từng kết hôn và đã thôi mơ mộng về một nửa còn lại. Bởi sau vài mối tình thất bại, tôi dần mất đi niềm tin về tình yêu. Cộng vời điều kiện kinh tế vững chắc hiện có, tôi cảm thấy mình không cần một người chồng nữa, nhưng tôi khao khát có một đứa con.
Không phải muốn có chỗ nương tựa khi về già, mà chỉ là bản năng làm mẹ trong tôi trỗi dậy ngày càng mãnh liệt. Tôi muốn có một đứa trẻ, được yêu thương, nuôi dưỡng, chăm sóc, là máu thịt của mình.
Vấn đề là, tôi không muốn chọn đại một người đàn ông rồi phải hối hận cả đời. Và tôi cũng không muốn tìm đến các ngân hàng tinh trùng vô danh. Tôi muốn biết rõ bố của con mình là ai. Người đàn ông đó phải cao ráo, đẹp trai, có trí tuệ và sống tử tế.
Và rồi… tôi nhìn thấy Hải.
Hải là đồng nghiệp của tôi, kém tôi 6 tuổi, làm trong phòng sáng tạo. Cậu ấy cao ráo, gương mặt góc cạnh nhưng hiền lành, thông minh và có phần trầm tính. Trong công ty, Hải là kiểu “trai ngoan” được lòng mọi người, sống tử tế, không thị phi, lại cực kỳ lễ phép. Tôi từng coi cậu ấy như một đàn em dễ mến… cho đến khi một ngày, trong cuộc họp chung, tôi lặng người nhận ra, nếu con mình được thừa hưởng gen của người này thì tuyệt biết mấy.
Ý nghĩ đó nhen nhóm trong đầu tôi, rồi lớn dần như một ngọn lửa âm ỉ. Tôi suy đi tính lại cả tháng trời, cho đến khi đưa ra một quyết định… liều lĩnh, đó là tôi sẽ chủ động quyến rũ Hải. Không phải để yêu, mà để có một đứa con.
sau vài mối tình thất bại, tôi dần mất đi niềm tin về tình yêu. (Ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu tăng tần suất tương tác với Hải. Đó là những cái chạm vai vô tình, những bữa ăn trưa rủ rê ngẫu nhiên, hay thi thoảng là ánh mắt giữ lâu hơn bình thường. Hải không ngốc, cậu ấy hiểu có điều gì đó đang diễn ra. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là cậu ấy không né tránh, cũng không quá vồ vập. Cậu ấy cứ từ tốn đáp lại, như đang đợi tôi bước thêm một bước.
Và tôi đã bước.
Tối hôm đó, tôi nhắn Hải đến nhà, bảo là cần bàn gấp một dự án quan trọng. Khi cậu ấy đến, tôi mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng màu rượu vang, gợi cảm nhưng không phô trương. Trên bàn là chút rượu vang, ánh đèn dịu và nhạc nhẹ. Hải nhìn tôi, hơi bối rối, nhưng vẫn ngồi xuống.
Sau vài câu chuyện công việc, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, nói thật:
– Em có tin chị gọi em đến tối nay là vì… muốn xin em một đứa con không?
Hải sững người. Còn tôi thì cười, bước đến gần, đặt tay lên ngực cậu ấy:
– Chị không cần em phải cưới chị, cũng không cần ràng buộc. Chị chỉ muốn một đứa con có nụ cười giống em.
Không có lời nào được thốt ra sau đó. Chỉ có ánh mắt nhìn nhau, và hai cơ thể dần hòa vào nhau trong một đêm vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt. Đêm đó, không có tình yêu, nhưng có thứ gì đó rất gần với tình yêu.
Sau đêm ấy, chúng tôi không bàn gì thêm. Hải không hỏi tiếp theo là gì, tôi cũng không hối thúc. Mọi thứ cứ tự nhiên, nhẹ nhàng, gần như là… ngầm hiểu.
Tôi đã xin Hải đứa con và cậu ấy không chối từ. (Ảnh minh họa)
Cho đến một đêm nọ. Tôi ngủ quên trên ghế sofa, còn Hải thì đang loay hoay sắp xếp đồ đạc giúp tôi. Khi tỉnh dậy định đi vào phòng, tôi vô tình làm rơi chiếc túi của cậu ấy. Một vật nhỏ lăn ra, là một lọ thuốc.
Tôi cúi xuống nhặt rồi cho lại vào túi, nhưng trong đầu thì hoài nghi không biết Hải đang bị bệnh gì mà phải uống thuốc. Tò mò, tôi lên mạng kiểm tra rồi phải bàng hoàng khi phát hiện lọ thuốc đó dùng để điều trị chứng vô sinh ở nam giới.
Toàn thân tôi lạnh toát. Tôi quay lại nhìn Hải, tim đập dồn dập. Cậu ấy đứng sững, ánh mắt ngập ngừng. Và rồi, cậu ấy thở dài:
– Chị biết hết rồi à?
Tôi nghẹn họng, chẳng nói nên lời. Hải ngồi xuống bên cạnh tôi, mắt nhìn xa xăm:
– Em phát hiện mình có vấn đề cách đây hơn một năm. Bác sĩ bảo khả năng có con tự nhiên của em gần như bằng 0. Em đang điều trị nhưng không đặt quá nhiều hy vọng…
Biết Hải khó có con, tôi bất chợt trào nước mắt. (Ảnh minh họa)
Tôi im lặng thật lâu, nước mắt bất chợt trào ra, không phải vì thất vọng mà vì thương. Hải quay sang, nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng:
– Những đêm qua em lên giường với chị không phải là vì bị chị dụ, cũng chẳng phải muốn giải tỏa nhu cầu sinh lý, mà vì em đã thầm yêu chị từ lâu. Em chưa từng nghĩ sẽ có con, nhưng nếu có thể, em chỉ muốn đứa bé đó là với chị.
Trái tim tôi bất giác rung động. Hai tháng sau, điều kỳ diệu xảy ra. Tôi có thai. Cầm tờ giấy trong tay, tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt trước mặt Hải.
Cậu ấy đọc xong, sững người. Rồi không nói một lời, quỳ xuống trước mặt tôi, rút từ túi áo ra một chiếc nhẫn nhỏ không biết đã chuẩn bị từ khi nào, run run nói:
– Làm vợ anh nhé. Em không chỉ là mẹ của con anh… mà là người anh muốn ở bên cả đời.
Tôi bật khóc. Không ngờ, từ một quyết định đầy liều lĩnh, tôi lại nhận được nhiều hơn cả điều mình mong đợi, là một đứa trẻ và một người đàn ông thực lòng yêu thương tôi.
Tôi từng nghĩ mình chỉ cần một đứa trẻ, nhưng số phận đã cho tôi cả một gia đình. Có lẽ, tình yêu không phải lúc nào cũng bắt đầu từ những lời thề thốt. Đôi khi, nó khởi đầu bằng một quyết định liều lĩnh… nhưng xuất phát từ sự chân thành.