Lần này quay lại, tôi mang trong lòng sự lo lắng, vừa xấu hổ, vừa sợ bị từ chối, nhưng nghĩ tới con, tôi đành nuốt hết tự ái vào trong.
Năm ấy, tôi và chồng ly hôn không phải vì vợ chồng không còn tình cảm, mà vì mẹ chồng không thích tôi. Bà từng nói thẳng:
– Chỉ cần nhìn thấy cái mặt u ám của cô là tôi đã bực rồi. Cô chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt tôi là được.
Tôi chẳng làm điều gì sai, thậm chí còn sinh cho họ hai đứa con trai. Thế nhưng vì mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, cuối cùng chồng tôi chọn cách ly hôn. Gia đình tan vỡ, hai con chia đôi, con lớn theo tôi, con nhỏ ở lại với bố nó.
Con trai lớn từng hỏi tôi:
– Mẹ ơi, sao bố mẹ lại chia tay? Con thấy hai người đâu có xích mích gì lớn?
Tôi thở dài, nói:
– Vì bà nội con không thích mẹ. Mẹ với bố con không phải không hợp nhau, mà là mẹ không hợp làm con dâu của bà nội.
Sau ly hôn chưa đầy một năm, chồng cũ tôi đã tái hôn. Tôi thì ở vậy, đưa con về quê sống trong căn nhà cũ của bố mẹ để lại. Cuộc sống khó khăn, trông vào hai mẫu ruộng ít ỏi và việc lặt vặt như trông trẻ, nhặt ve chai để lo cho con ăn học. Mà cũng không ngờ, thời gian thấm thoắt đã 17 năm.
Năm đó ly hôn, tôi đưa con trai lớn đi. (Ảnh minh họa)
Giờ đây con trai sắp cưới vợ, tôi lại khổ tâm vì sính lễ. Nhà gái đòi thẳng 700 triệu để cho tụi nó mua nhà ở. Bà thông gia tương lai nói rất thẳng:
– Chị à, nhà tôi không tham đâu. Con gái tôi vừa đẹp vừa có học, sau này hai đứa sống trên thành phố, phải có tiền mua nhà chứ. Chứ chúng nó đi làm thuê, biết khi nào mới mua nổi nhà mà ở. Mình là bố mẹ, phải hỗ trợ chúng nó.
Nhà chị đưa 700 triệu, nhà tôi cũng cho từng đó, còn lại thì tụi nó trả góp dần dần, như vậy cũng đỡ gánh nặng, từ đó vợ chồng cũng đỡ xích mích. Giờ kinh tế khó khăn, mua căn nhà khó, nhiều cặp vợ chồng vì áp lực kinh tế mà ly hôn đấy. Chị cũng không muốn thấy con trai chị khổ đâu đúng không?
Tôi biết số tiền đó là quá sức với mình. Nhà mẹ đẻ tôi nghèo, con trai thì mới đi làm chưa được bao lâu, tiền bạc không dư dả. Nếu tôi không giúp, nó chẳng lo nổi đám cưới. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi đánh liều bắt xe về quê chồng cũ, hi vọng mượn được chút tiền để lo việc đại sự cho con.
Nhà họ không quá xa, đi xe khách mất hơn 2 tiếng. Từ sau khi ly hôn, tôi chưa từng quay lại, cũng không liên lạc gì với họ. Thỉnh thoảng tôi cũng chỉ gọi cho con trai út. Tôi còn nhớ rõ câu nói cuối cùng mẹ chồng cũ nói với tôi khi ấy:
– Nếu cô còn chút tự trọng, sau này đừng bao giờ quay lại đây nữa.
Lần này quay lại, tôi mang trong lòng sự lo lắng, vừa xấu hổ, vừa sợ bị từ chối, nhưng nghĩ tới con, tôi đành nuốt hết tự ái vào trong.
Làng cũ không thay đổi nhiều. Căn nhà ấy vẫn thế, con đường đổ xi măng năm xưa tôi từng cùng chồng cũ góp công xây giờ đã phủ đầy rêu. Tôi gõ cửa. Người ra mở là mẹ chồng cũ, đúng người tôi lo gặp nhất. Bà già đi nhiều, nét cứng rắn xưa kia giờ đã mờ nhạt.
Tôi hỏi thăm chồng cũ, bà bảo anh ấy giờ buôn bán ở thị trấn, mỗi tuần mới về một lần. Trong nhà chỉ còn bà, con dâu mới và đứa con trai riêng của chồng cũ, còn con trai út của tôi đang học đại học nơi xa.
Tôi đánh liều bắt xe về quê chồng cũ, hi vọng mượn được chút tiền để lo việc đại sự cho con. (Ảnh minh họa)
Tôi nói rõ mục đích chuyến đi, rằng muốn vay tiền lo sính lễ cho con trai. Mẹ chồng cũ nghe xong thì lặng lẽ quay vào nhà, lát sau bê ra một túi trứng ung, bảo:
– Cô đi một chuyến không dễ dàng, không thể để cô về tay không. Cầm lấy đi.
Rồi từ chối thẳng chuyện cho vay.
Tôi thất vọng rời đi. Khi ra đến bãi rác ngoài làng, tôi định ném túi trứng thối ấy đi. Nhưng vừa mở ra, tôi chết lặng khi thấy bên trong là một thẻ ngân hàng và một mảnh giấy viết tay. Nét chữ nghiêng ngả, nhưng tôi nhận ra ngay là của mẹ chồng cũ. Bà viết:
– Con à, mẹ hối hận vì năm xưa đã đuổi con đi. Con dâu hiện tại không phải dạng hiền lành tử tế gì, nó không chỉ bắt nạt mẹ mà còn khiến chồng nó sống không yên. Con trai út của con cũng bị hành hạ không ít.
Chỉ vì quyết định năm xưa mà cả nhà chịu khổ bao năm. Mẹ giả vờ không cho mượn tiền là để con dâu mới không nghi ngờ. Trong thẻ có 700 triệu, con cầm lấy lo đám cưới cho cháu. Coi như tấm lòng của bà nội và bố nó. Không cần trả lại đâu.
Tôi đứng lặng giữa đường, nước mắt tuôn rơi. Bao năm uất nghẹn, bao cảm xúc bị chôn chặt bỗng trào ra. Không chỉ là khoản tiền giải quyết khó khăn, mà là một tảng đá đè nặng trong lòng tôi bao năm nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Hóa ra bà không hoàn toàn vô tình như tôi vẫn nghĩ. Hóa ra, sự lạnh lùng năm xưa cũng có thể hóa giải bằng một hành động âm thầm, tử tế đến vậy. Tôi vừa khóc vừa cười, lòng nhẹ nhõm đến lạ thường. Không chỉ là tiền lo đám cưới của con trai được lo ổn thỏa, mà còn là những vết nứt tình cảm trong lòng tôi cuối cùng cũng được hàn gắn.