Đêm xuống, tôi bắt đầu bất an, vì tôi đang ở nhà chồng cũ.
Tôi từng có một cuộc hôn nhân đổ vỡ. 3 năm chung sống với chồng cũ là 3 năm tôi sống trong mệt mỏi và căng thẳng. Chúng tôi khác nhau quá nhiều, từ tính cách đến quan điểm sống. Chúng tôi từng yêu nhau, từng nghĩ có thể đi đến hết đời, nhưng rồi cuộc sống thực tế không giống những gì người ta hứa hẹn khi đứng trước bàn thờ tổ tiên.
Ly hôn, tài sản tôi không màng. Danh tiếng tôi không giữ. Nhưng có một thứ tôi không thể buông, đó chính là con trai. Khi ấy con mới 3 tuổi, còn quá nhỏ để hiểu chuyện, nhưng lại đủ lớn để cảm nhận hơi ấm của mẹ mỗi tối.
Tôi cầu xin chồng cũ, thậm chí đã quỳ xuống để mong anh nhường quyền nuôi con cho tôi. Nhưng, anh từ chối. Cuối cùng, toà án sau khi cân nhắc điều kiện kinh tế, môi trường sống, đã trao quyền nuôi con cho anh, vì anh có công việc ổn định và thu nhập cao hơn tôi.
Tôi như bị ai bóp nghẹt trái tim. Con không còn ở bên tôi mỗi ngày, tôi chỉ có thể đến thăm, hoặc tranh thủ những buổi cuối tuần để được ôm con ngủ một đêm.
Tôi và chồng cũ ly hôn vì không hợp nhau. (Ảnh minh họa)
Hai năm sau ly hôn, tôi kết hôn lần nữa. Chồng hiện tại của tôi là đồng nghiệp cũ, người đã lặng lẽ dõi theo tôi trong suốt những năm tháng tôi tổn thương nhất. Anh là người hiền lành, điềm đạm, và chưa bao giờ ép tôi phải quên đi quá khứ. Ngược lại, anh luôn nói:
– Em cứ sống là chính mình là được.
Hạnh phúc mới chưa kịp vẹn tròn thì một chuyện xảy đến khiến tim tôi như bị xé đôi…
Mùa đông năm ấy lạnh đến tê tái. Dịch cúm bùng phát, người người đổ xô đến bệnh viện. Tôi đang làm việc thì nhận được cuộc gọi từ chồng cũ. Giọng anh vội vã:
– Con bị sốt cao, hơn 39 độ rồi. Nó cứ khóc đòi mẹ.
Tôi buông điện thoại, vơ vội áo khoác và chạy như bay ra khỏi văn phòng, không kịp nói với chồng một lời nào. Lúc ấy trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ rằng, con đang cần tôi.
Con nằm đó, trên ghế sofa, mặt đỏ bừng, hai mắt lờ đờ. Bác sĩ đã khám, đã tiêm, nhưng khuyên nên chăm sóc tại nhà để tránh lây nhiễm chéo. Vì thế, tôi đã xin nghỉ phép vài ngày để chăm con.
Xong xuôi, tôi gọi cho chồng, chỉ nói ngắn gọn:
– Con bị ốm, sốt cao, em ở lại chăm vài hôm anh nhé.
Anh chỉ “ừ” một tiếng, không hỏi nhiều, không oán trách.
Tôi ở lại nhà chồng cũ 3 ngày. 3 ngày đó tôi không bước chân ra ngoài, tất cả thời gian tôi dành để lau mồ hôi, đo nhiệt độ, ép con ăn từng thìa cháo, dỗ dành con trong những cơn mê sảng.
Nhưng đêm xuống, tôi bắt đầu bất an. Tôi sợ chồng mình giận, sợ anh nghĩ ngợi. Dù tôi chỉ đang làm tròn bổn phận của một người mẹ, nhưng rõ ràng, tôi đang ở nhà người cũ, điều khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể khó chịu.
Vì con bị ốm, tôi đã ở lại nhà chồng cũ 3 ngày để chăm con. (Ảnh minh họa)
Đêm hôm thứ 3, sau khi dỗ con ngủ, tôi lấy điện thoại gọi cho anh nhưng không ai bắt máy. Tôi ngồi trong căn phòng tối, tim như có đá đè. Tôi tự trách mình, lẽ ra nên về nhà một lúc, nên giải thích rõ ràng hơn, nên để ý đến cảm xúc của anh.
Nửa tiếng sau, điện thoại sáng lên. Là một tin nhắn. Đọc xong, tôi bật khóc.
“Vừa nãy anh đang tắm nên không kịp nghe máy. Em đừng lo lắng. Anh tin em. Anh hiểu, một người mẹ không thể ngồi yên khi con đang đau. Ở bên con đi, đừng bận tâm gì cả. Nhà mình có anh lo. Em chỉ cần biết, dù em đang ở đâu, đang làm gì, chỉ cần là vì con, anh sẽ luôn ở phía sau ủng hộ. Vì anh là chồng em, là người phải làm chỗ dựa cho em lúc khó khăn nhất”.
Tôi ôm điện thoại khóc nức nở. Không phải vì tủi thân, mà vì hạnh phúc, vì được thấu hiểu, vì giữa thế giới đầy hoài nghi, ghen tuông, có một người đàn ông đã chọn tin tưởng vợ mình vô điều kiện.
Cuộc sống không dễ dàng với một người phụ nữ từng ly hôn, từng mất quyền nuôi con, từng mang trong mình quá khứ nặng nề. Nhưng hôm nay, tôi nhận ra rằng hạnh phúc không đến từ việc quá khứ của bạn hoàn hảo ra sao. Hạnh phúc đến khi bạn tìm được một người không sợ quá khứ của bạn, mà sẵn sàng cùng bạn viết tiếp tương lai.
Người ta nói, gặp đúng người, cả thế giới sẽ dịu dàng với bạn. Tôi đã từng sợ hãi, từng nghĩ mình không xứng đáng có hạnh phúc. Nhưng giờ đây tôi tin, chỉ cần trái tim mình còn biết yêu thương đúng cách thì cuối cùng, yêu thương cũng sẽ tìm về.
Tôi phải cảm ơn chồng, vì anh đã không hỏi tôi những điều không cần thiết, vì đã không hoài nghi khi tôi ở lại nhà người cũ, vì đã hiểu rằng, tình yêu thật sự không phải là giữ chặt mà là cho nhau đủ tin tưởng để tự quay về.
Tôi đã từng thua một lần trong hôn nhân. Nhưng tôi may mắn vì ở ván bài thứ hai, tôi đã thắng, không phải thắng ai, mà thắng chính nỗi sợ trong lòng mình.