Tôi bước vào mà lòng nghẹn lại.
Tôi chưa từng nghĩ cuộc đời mình lại có ngày đi đến hai chữ ly hôn, càng chưa từng tưởng tượng ra cảnh con trai mình không còn được ngủ trong vòng tay mẹ. Nhưng có lẽ, đời không ai học được chữ ngờ.
Đêm đó, tôi mơ thấy con trai đang khóc trong một công viên vắng. Con ngồi thu lu một mình, ánh mắt ngơ ngác, từng tiếng nấc nghẹn như xé tim tôi. Tôi cố gắng chạy đến ôm lấy con nhưng chẳng hiểu sao, dù tôi có cố thế nào cũng không thể đến gần được. Khi tôi gần như chạm tay vào con thì chợt tỉnh giấc, nước mắt ướt đẫm gối. Lúc đó là 3 giờ sáng.
Tôi khoác áo ra ban công, nhìn ánh đèn thành phố xa xăm mà lòng quặn thắt. Đã bao lâu rồi tôi chưa được ôm con vào lòng? Bao nhiêu đêm tôi tỉnh giấc chỉ vì nhớ tiếng cười, tiếng gọi “mẹ ơi” của con? Có những đêm tôi khóc như một đứa trẻ, không phải vì hối hận vì ly hôn, mà vì nỗi nhớ con da diết mà không biết chia sẻ cùng ai…
Đêm đó tôi nằm mơ thấy con trai. (Ảnh minh họa)
Về chuyện tôi và chồng cũ, chúng tôi quen nhau từ thời thực tập. Chúng tôi từng có một thời yêu đương đẹp đẽ. Anh vui tính, hòa đồng, còn tôi thì trầm lặng, dịu dàng. Chúng tôi như hai mảnh ghép bù trừ cho nhau. Sau khi ra trường, chúng tôi cùng cố gắng xây dựng sự nghiệp rồi kết hôn sau vài năm gắn bó.
Cuộc sống ban đầu khá êm đêm, nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi sau khi tôi sinh con. Và, nguyên do bắt nguồn từ mẹ chồng tôi.
Mẹ chồng không thích tôi vì xuất thân nông thôn, dù bố mẹ tôi đều là người làm ăn tử tế, chưa từng để tôi phải thiếu thốn. Tôi làm việc cho một công ty tư nhân, thời điểm đó đang được cân nhắc lên vị trí quản lý, còn mẹ chồng lại muốn tôi nghỉ việc để toàn tâm lo cho gia đình.
Tôi không thể từ bỏ công việc mình đã cố gắng suốt bao năm, nên mẹ chồng càng không ưa. Dù tôi vẫn thường xuyên mua quà cho bà, chăm lo chu đáo nhưng bà chưa từng hài lòng. Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu ngày một căng thẳng, còn chồng tôi thì dần im lặng, không đứng về phía nào. Sau này, khi thu nhập của tôi vượt chồng, anh bắt đầu sinh ra tự ái, rồi soi mói tôi nhiều hơn.
Những lần con ốm, tôi phải nghỉ làm chăm con, còn anh thì viện lý do bận việc. Những lần tôi mệt mỏi vì tăng ca, về nhà lại nghe lời trách móc từ mẹ chồng. Tôi nhiều lần nhẫn nhịn vì con, vì gia đình nhưng cuối cùng vẫn không giữ được tổ ấm.
Khi ly hôn, anh kiên quyết đòi quyền nuôi con. Lý do là con trai mang họ anh, nên phải ở với bố. Tôi phản đối nhưng rồi cũng đành gật đầu vì không muốn kéo dài căng thẳng khiến con bị tổn thương sâu thêm. Tôi nghĩ, chỉ cần con hạnh phúc, tôi có thể lui một bước.
Nhưng mọi thứ không đơn giản như tôi nghĩ. Sau ly hôn, chồng cũ thường xuyên cấm cản tôi thăm con.
Mẹ chồng không hề ưa tôi. (Ảnh minh họa)
Đêm đó, sau khi mơ thấy con, tôi không ngủ nổi. Trái tim như có ai bóp nghẹt. Tôi quyết định lái xe đến nhà chồng cũ, dù biết có thể sẽ bị hiểu lầm, bị trách móc, nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn biết con tôi sống thế nào.
Khi đến nơi, tôi đứng trước cánh cửa quen thuộc. Bên trong, có tiếng ti vi, tiếng game và… tiếng con tôi khóc. Tôi nhấn chuông. Một lát sau, mẹ chồng cũ mở cửa, ngạc nhiên nhìn tôi. Bên trong, con trai tôi đang khóc nức nở, tay kéo vạt áo bố đòi uống nước, còn chồng cũ thì mải mê với điện thoại, tai đeo tai nghe.
Tôi bước vào mà lòng nghẹn lại. Mọi thứ ngổn ngang, đồ chơi vứt tứ tung, sữa bột chưa được pha, con thì nước mắt nước mũi đầy mặt. Tôi cúi xuống ôm con vào lòng, con tôi ngẩng lên nhìn thấy mẹ thì bấu chặt lấy cổ tôi không rời. Không cần nói gì thêm, ánh mắt con đã khiến tôi hiểu rằng con rất nhớ mẹ.
Chồng cũ sau đó bỏ điện thoại xuống, bối rối nhìn tôi. Mẹ anh ta cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi vào bếp. Không kìm được lửa giận, tôi gằn giọng:
– Con khóc thế mà anh không nghe thấy gì sao?
Chồng cũ ấp úng:
– Anh… không để ý… tưởng mẹ đang trông…
Tôi cười nhạt:
– Trông đấy à? Đó là con anh chứ không phải ai xa lạ. Nó không phải cái máy, không phải đồ vật anh vứt đó rồi mặc kệ.
Tôi biết mình đang giận. Và tôi thấy mình có quyền giận. Tôi ngồi xuống sofa, vẫn ôm chặt con trong lòng, thằng bé lúc này đã nín nhưng vẫn nấc lên từng chặp. Nó dúi đầu vào ngực tôi, đôi bàn tay nhỏ cứ níu chặt lấy áo mẹ như sợ tôi sẽ biến mất.
Con trai dúi đầu vào ngực tôi, đôi bàn tay nhỏ cứ níu chặt lấy áo mẹ như sợ tôi sẽ biến mất. (Ảnh minh họa)
Chồng cũ ngồi đối diện, im lặng một lúc rồi nói nhỏ:
– Anh xin lỗi. Anh… không nghĩ chăm con lại vất vả đến vậy. Công việc của anh bận rộn, mẹ anh thì tuổi già sức yếu, con thì quấy khóc nhiều khiến mọi thứ rối tung cả lên.
Tôi không đáp cũng không trách móc nhiều, vì thật ra trong lòng tôi biết, không phải ai cũng đủ kiên nhẫn và tinh tế để làm bố, nhất là khi làm bố đơn thân. Sau khi suy nghĩ, tôi đề nghị:
– Con cần cả bố và mẹ. Nếu anh thực sự thương con thì hãy để tôi được gần con nhiều hơn. Cuối tuần anh hãy đưa con về nhà tôi ở, hoặc tôi qua đón con về, để con có cảm giác đầy đủ tình thương. Đừng dùng thằng bé để giữ thể diện hay hơn thua. Nó không đáng phải là người gánh những tổn thương từ cuộc hôn nhân đã đổ vỡ này.
Chồng cũ ngập ngừng một chút rồi gật đầu nói:
– Anh xin lỗi vì đã quá cứng nhắc lúc ly hôn. Anh biết em là người mẹ tốt.
Tôi không nói gì thêm, trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Từ hôm đó, tôi được gặp con thường xuyên hơn. Những ngày cuối tuần, tôi đưa con đi công viên, dạy con tô màu, kể cho con nghe những câu chuyện cổ tích mà ngày xưa tôi từng được nghe từ mẹ mình. Con dần dần cười nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn và luôn ôm chặt tôi mỗi khi tôi đưa con về lại nhà bố.
Tôi biết, có những điều không thể trở lại như xưa, nhưng tôi cũng tin tình mẫu tử không điều gì có thể chia cắt. Dù không còn là vợ chồng, nhưng tôi và chồng cũ vẫn có thể là hai người lớn cùng yêu thương và có trách nhiệm với một đứa trẻ.
Ly hôn không phải là kết thúc, nó chỉ là một bước ngoặt để mỗi người hiểu rõ hơn về bản thân và về điều thực sự quan trọng trong cuộc sống. Với tôi, điều quan trọng nhất là con trai tôi được lớn lên trong tình yêu thương của cả bố lẫn mẹ.