Vào năm thứ 7 của cuộc hôn nhân, tôi nhìn vào gương và bỗng thấy chiếc mặt nạ “vợ hiền mẹ đảm” trở nên chói mắt lạ thường. Chiếc mặt nạ đó từng là lớp ngụy trang tôi cẩn thận tô vẽ để bảo vệ bản thân, nhưng giờ đây lại trở thành xiềng xích giam hãm tâm hồn tôi.
Sáng hôm đó, tôi không còn dậy sớm nửa tiếng để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà như mọi ngày, cũng không còn nhẹ nhàng thu dọn chiếc áo sơ mi mà chồng tiện tay vứt lại đêm hôm trước. Lần đầu tiên sau 7 năm, tôi ngồi trước bàn trang điểm, lặng lẽ ngắm nhìn người phụ nữ trong gương – người phụ nữ đã gần như bị chính tôi lãng quên.
– Mẹ ơi, bữa sáng đâu rồi ạ?
Con dụi mắt hỏi.
– Hôm nay mẹ con mình cùng làm nhé.
Tôi mỉm cười đáp, không còn ôm hết mọi việc vào người nữa.
Khi chồng tôi tìm chiếc sơ mi xanh của anh ấy, tôi bình tĩnh nói:
– Ở trong tủ đấy, anh tự tìm đi.
Khoảnh khắc đó, có điều gì đó trong tôi vỡ vụn. Không phải là hôn nhân, không phải là gia đình, mà là cái “tôi” đã bị giam cầm bởi cái mác “vợ hiền mẹ đảm” suốt bao năm trời.
Ảnh minh họa
1. Mặt nạ “vợ hiền mẹ đảm” đeo lâu rồi sẽ khó tháo xuống
Xã hội luôn đặt ra vô vàn tiêu chuẩn cho phụ nữ trung niên như phải lo chồng dạy con, phải dịu dàng chu đáo, phải chu toàn cả công việc lẫn gia đình. Chúng ta cố gắng đóng vai người phụ nữ hoàn hảo, rồi dần dần lạc lối trong kỳ vọng của người khác.
Tôi còn nhớ khi mới kết hôn, tôi tin rằng yêu là phải cống hiến toàn tâm toàn ý. Mỗi sáng dậy từ 5 rưỡi, chuẩn bị bữa sáng khác nhau mỗi ngày; tan làm dù mệt vẫn cố gắng dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ; cuối tuần thì bận rộn ở chợ chọn đồ ăn hoặc chạy đi chạy lại đưa đón con đi các lớp học năng khiếu.
Tôi đã hoàn thành xuất sắc vai trò người vợ và người mẹ, nhưng lại đánh mất chính mình.
Cho đến một đêm muộn mệt mỏi, khi nhìn người chồng đang ngủ say bên cạnh, tôi chợt nhận ra suốt 7 năm qua, anh ấy chưa từng thay đổi lối sống hay từ bỏ sự nghiệp của mình. Còn tôi thì sao? Tôi đã từ bỏ sở thích, bạn bè, thậm chí cả suy nghĩ độc lập của bản thân chỉ để làm người vợ tốt, người mẹ đảm.
2. Sự tỉnh thức ở tuổi trung niên bắt đầu từ việc nhìn lại chính mình
Tuổi 40, ngưỡng cửa khiến nhiều người hoang mang lại là khoảnh khắc tôi lần đầu thực sự tỉnh táo.
Tôi bắt đầu hiểu rằng, hôn nhân không phải là lý do để hy sinh bản thân. Gia đình không nên là cái cớ để mất đi ranh giới cá nhân. Tình yêu đích thực không cần chứng minh bằng sự hy sinh vô điều kiện.
Cuối tuần hôm đó, thay vì vùi đầu vào việc nhà như mọi khi, tôi đã đến lớp học vẽ mà tôi từng đam mê nhưng đã bỏ dở nhiều năm trước. Khi cầm cọ lên vẽ, cảm giác rung động trong tim tôi quay trở lại – một niềm vui thuần túy thuộc về chính tôi, không liên quan gì đến vai trò làm vợ hay làm mẹ.
Điều khiến tôi bất ngờ là khi tôi không còn ôm hết mọi việc, các thành viên trong gia đình lại bắt đầu học cách chia sẻ. Chồng tôi học cách dùng máy giặt, con tôi tự dọn dẹp phòng và cặp sách. Dù lúc đầu có hơi vụng về, nhưng đó mới chính là cuộc sống đúng nghĩa khi mỗi người đều là chủ nhân của mái ấm, không ai phải gánh cả gia đình trên vai.
Ảnh minh họa
3. Ai tỉnh trước, người đó thắng – thắng lại chính cuộc đời mình
Cách sống của các cặp vợ chồng trung niên không nằm ở việc ai hy sinh nhiều hơn, mà là liệu họ có còn biết trân trọng và nhìn nhận nhau như những cá thể độc lập hay không.
Khi tôi bắt đầu đọc sách trở lại, đi học yoga mỗi tuần hai buổi, thỉnh thoảng tụ họp bạn bè, tôi nhận ra trong ánh mắt chồng có thêm phần ngưỡng mộ. Tôi không còn là người phụ nữ suốt ngày quanh quẩn bên bếp núc, mà là một người phụ nữ rạng rỡ, có sức sống và bản sắc riêng.
Có câu nói rất hay: “Bạn là chính mình trước tiên, rồi sau đó mới là vợ và mẹ”. Điều này không phải là ích kỷ, mà là sự công nhận sự tồn tại của bản thân. Một người phụ nữ đã đánh mất chính mình, làm sao có thể mang đến năng lượng và tình yêu thực sự cho gia đình?
Giờ đây, tôi vẫn sẽ nấu những bữa cơm ấm áp, vẫn sẽ hỗ trợ chồng con khi cần nhưng khác biệt ở chỗ, tôi không còn xem đó là nghĩa vụ mặc định, mà là những lựa chọn xuất phát từ tình yêu.
Đồng thời, tôi cũng giữ cho mình những khoảng thời gian riêng: đọc một cuốn sách hay, trò chuyện với bạn tri kỷ, theo đuổi đam mê. Chính những điều đó làm tôi trở nên trọn vẹn hơn và từ đó, tôi có thể yêu thương người khác một cách lành mạnh và sâu sắc hơn.
4. Hôn nhân tốt nhất là khi cả hai đều được là chính mình
7 năm hôn nhân đã dạy tôi bài học quý giá nhất: Tình yêu đích thực không phải là tiêu hao lẫn nhau, mà là nuôi dưỡng lẫn nhau.
Khi bạn không còn cố gắng trở thành người vợ tốt, người mẹ hoàn hảo, mà là chính con người thật của bạn với cả điểm mạnh, điểm yếu, cả mạnh mẽ lẫn mong manh thì hôn nhân mới trở nên chân thực và bền vững hơn bao giờ hết.
Tỉnh thức ở tuổi trung niên là khi bạn hiểu rằng: Hôn nhân không phải là tất cả của cuộc sống. Gia đình không phải là điểm kết thúc của bản thân. Chỉ khi bạn chăm sóc tốt cho chính mình, bạn mới thật sự có khả năng chăm sóc cho người khác.
Vì vậy, bạn hãy thử gỡ bỏ những chiếc mặt nạ mà xã hội áp đặt, và tự hỏi bản thân mình muốn sống cuộc đời như thế nào? Mình muốn trở thành ai?
Sau tuổi 40, ai tỉnh thức trước, người đó chiến thắng. Không phải thắng trong cuộc đấu giữa vợ và chồng, mà là thắng lại chính cuộc đời rực rỡ và chân thật của mình.
Trên đời này không có người vợ hay người mẹ hoàn hảo, chỉ có người phụ nữ chân thành và trọn vẹn.