Ngay sau đó, tôi được bố mẹ chồng đưa vào viện cấp cứu. Khi băng bó xong, bố mẹ đưa tôi trở về nhà và chăm sóc như chưa xảy ra chuyện gì.
Ngày còn ở nhà, tôi được bố mẹ cưng chiều hết mực, chỉ việc ăn rồi học, không phải động tay bất kỳ việc gì. Ở tuổi 20, tôi không biết nấu ăn, ngày 3 bữa ăn quán, quần áo có máy giặt, phòng trọ bẩn đã có bạn trai đến chơi dọn giúp.
Mỗi lần dọn phòng, bạn trai lại ca thán:
“Nhìn người đẹp đẽ, sạch sẽ, quần áo lúc nào cũng lượt là, thế sao em lại ăn ở bẩn vậy. Nếu không có anh dọn chắc phòng biến thành bãi rác rồi. Em chỉnh sửa bản thân đi để sau này làm người vợ đảm đang. Chứ sống bừa bộn thế này ai chịu nổi em?”.
Lúc đầu, tôi còn tươi cười nghe lời góp ý của bạn trai, sau đó tôi giận và chia tay luôn với người đàn ông suốt ngày ca cẩm. Sau đó, tôi và chồng hiện tại đến với nhau. Vì không muốn lặp lại quá khứ, chỉ khi nào phòng sạch sẽ tôi mới cho bạn trai đến chơi.
Chồng tôi là con 1, thế nên sau cưới, bố mẹ muốn con cái ở chung 1 nhà. Do nhà bố mẹ chồng rộng rãi, thu nhập của chúng tôi thấp và tính tình ông bà thoải mái chăm chỉ nên tôi không ra ở riêng.
Sống lâu cùng nhau, tôi nhận ra bố mẹ và chồng vô cùng khó tính. Tôi làm gì họ cũng không vừa lòng. Tôi đi làm cả ngày vất vả mệt mỏi, về chỉ muốn được tắm rửa và ngủ 1 giấc cũng không được. Mẹ và chồng thay nhau lên phòng gọi xuống ăn cơm.
Tôi giận và chia tay luôn với người đàn ông suốt ngày ca cẩm. (Ảnh minh họa)
Tôi ăn xong chưa muốn rửa bát nên để ở bồn, đợi xem nốt bộ phim rồi rửa, thế mà mẹ chồng tự giác rửa. Sau đó lại ca cẩm dạy dỗ, lần sau con ăn xong rửa bát cho sạch sẽ gọn gàng, rồi làm việc cá nhân.
Đi làm cả tuần, ngày nghỉ tôi chỉ muốn được ngủ cả ngày, vậy mà cứ 10h sáng chủ nhật mẹ chồng gõ cửa gọi dậy để bà dạy nấu ăn, quét nhà. Tôi không chịu làm thì chồng ở bên cạnh càu nhàu giục giã khiến tôi ngủ không được đành phải dậy.
Đỉnh điểm mâu thuẫn giữa tôi với mẹ chồng xảy ra vào 2 tuần trước. Chồng tôi đi công tác, chưa con cái nên tối nào tôi cũng hẹn hò với bạn bè đi ăn hoặc uống nước đến 11h hay 12h giờ mới về.
Ngày nào mẹ chồng ra mở cửa cũng trách tôi về muộn, gái đã có chồng thì hạn chế chơi bời, không hay ho gì. Bà khuyên tôi đừng chơi với những người bạn bỏ chồng đó nữa, vì sẽ học theo tính xấu của họ.
Bố mẹ sinh ra tôi không nói được tôi, bố mẹ chồng là gì mà lên mặt dạy đời con dâu phải sống thế này, làm thế kia. Tôi đã cãi nhau rất lớn với mẹ chồng và kể hết những ấm ức cả năm nay ở trong nhà đó.
Nghe tiếng 2 mẹ con cãi nhau lớn ngủ không được, bố chồng thức dậy rồi đến trước mặt tôi chỉ thẳng mặt:
“Chị ở được thì ở, không thì cút khỏi nhà này. Gia đình tôi không chứa chấp đứa con dâu lười biếng, ăn ở bẩn thỉu, chơi bời, không chịu lắng nghe lời góp ý của người lớn”.
Tôi cũng chẳng sợ, ngay đêm đó viết đơn ly hôn và gọi điện để chồng về ký, tôi không muốn sống trong ngôi nhà đó 1 ngày nào nữa.
Cứ 10h sáng chủ nhật mẹ chồng gõ cửa gọi dậy để bà dạy nấu ăn, quét nhà. (Ảnh minh họa)
Hôm sau, tôi để lại tờ đơn ly hôn và khăn gói rời đi. Thế nhưng mới ra khỏi nhà được vài bước, tôi va chạm với người đi đường, kết quả là bị ngã gãy chân.
Ngay sau đó, tôi được bố mẹ chồng đưa vào viện cấp cứu. Khi băng bó xong, bố mẹ đưa tôi trở về nhà và chăm sóc như chưa xảy ra chuyện gì.
Suốt 1 tuần qua, bố mẹ và chồng tôi thay nhau ở bên chăm sóc. Ấn tượng với tôi nhất là đêm đầu tiên từ viện trở về nhà, mẹ chồng sợ tôi đói, nửa đêm dậy nấu ăn rồi mang lên phòng cho con dâu. Lúc đó, tôi đang mê man ngủ, nghe thấy tiếng gọi bên cạnh, người tôi lạnh toát, sợ hãi, tưởng thần chết đến gọi đi. Tôi giật mình hét lên và điện được bật lên, khi đó mới nhìn rõ mẹ chồng.
Bà vội vàng giải thích sợ tôi đói, lo lắng ngủ không được nên dậy nấu cho bát cháo bồi dưỡng. Sự quan tâm của mẹ chồng khiến tôi hạnh phúc và nhận ra bố mẹ và chồng tôi đều là những người tốt, chỉ có tôi là sống tệ. Vì vậy, tôi cần phải thay đổi bản thân để sống tốt hơn, không thể ích kỷ hẹp hòi mãi được.
Sau đêm đó, tôi âm thầm xé tờ đơn ly hôn và lên mạng học hỏi cách trở thành người con dâu tốt, vợ đảm. Đúng là trong họa có phúc, nhờ gãy chân mà tôi có thời gian suy nghĩ và cảm nhận được tình cảm của mọi người với tôi. Suýt nữa tôi đã đánh mất 1 gia đình tốt.