Nhiều năm về trước, nếu có ai nói với tôi rằng tôi sẽ bật khóc chỉ vì một tin nhắn của mẹ kế, có lẽ tôi sẽ cười nhạt và lắc đầu.
Tôi mất mẹ ruột năm 13 tuổi. Một cuộc cãi vã gay gắt giữa bố mẹ khiến mẹ giận dữ bỏ ra khỏi nhà, và rồi mãi mãi không quay trở lại. Ba ngày sau, người ta tìm thấy mẹ tôi trong tình trạng không ai muốn tin, mẹ đã ra đi mãi mãi trong một tai nạn giao thông.
Tôi đứng trong nhà xác, nhìn thi thể mẹ lạnh ngắt, không còn sức để khóc. Tôi chỉ thấy căm hận. Căm hận bố tôi, vì ông quá cứng đầu, quá ích kỷ, nếu ông chịu nhường một bước, có lẽ tôi đã không phải sống trong cảnh mất mẹ từ bé.
Từ đó, giữa tôi và bố như có một bức tường vô hình. Ông vẫn lo cho tôi đủ đầy, nhưng tuyệt nhiên chẳng bao giờ quan tâm xem tôi học hành ra sao, ăn uống thế nào, có bệnh tật gì không. Mọi thứ tôi đều tự lo, tự lớn lên như một cái cây mọc hoang.
3 năm sau, ông tái hôn. Người phụ nữ ông cưới làm vợ rất trẻ, xinh đẹp, dịu dàng. Nhưng, tôi ghét bà ngay từ lần gặp đầu tiên.
– Mai à, đây là dì Lý, con chào dì đi.
Bố nói, nhưng tôi không chào. Ánh mắt tôi nhìn bà đầy lạnh lùng và khinh miệt. Nhưng bà chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
– Mai à, từ giờ con là con trai mẹ.
Tôi quay đi, coi như không nghe thấy. Trong lòng tôi, chẳng ai có thể thay thế mẹ ruột.
Tôi luôn coi sự quan tâm của mẹ kế là giả vờ. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng bà không bỏ cuộc. Dù tôi luôn giữ thái độ xa cách, khó chịu, bà vẫn âm thầm quan tâm đến tôi bằng những cách rất nhỏ. Mỗi bữa cơm bà đều nấu đủ món tôi thích, dọn lên bàn ngay ngắn dù biết tôi sẽ chẳng ăn. Bà không bước vào phòng tôi, nhưng luôn để sẵn quần áo sạch sẽ gấp gọn trước cửa. Dù tôi chưa từng gọi bà là mẹ, bà vẫn kiên trì gọi tôi là “con”.
Tôi từng nghĩ bà đang diễn kịch. Nhưng rồi thời gian trôi, sự nhẫn nại ấy khiến tôi dần dao động.
Tôi nhớ năm đó, vào sinh nhật 40 tuổi của bà, khi tôi buông một câu chúc lạnh nhạt: “Sinh nhật vui vẻ”, bà lại rơi nước mắt. Tôi bất ngờ, rồi ngẩn người. Chỉ một câu chúc hờ hững của tôi thôi, cũng khiến bà cảm động như vậy ư?
Từ lúc đó, giữa tôi và bà như có một sợi dây thầm lặng, không gọi tên, nhưng tồn tại. Tôi vẫn chưa thể gọi bà là “mẹ”, nhưng đã bắt đầu chấp nhận sự hiện diện của bà trong cuộc sống.
Đến năm tôi 18 tuổi, bố tôi qua đời vì bạo bệnh, nhà chỉ còn lại hai mẹ con. Tôi biết, trong đám tang đó, bà không khóc trước mặt ai, nhưng đêm về, tôi nghe tiếng nấc lặng thầm của bà khi ôm ảnh bố.
Tôi vào đại học, bà vẫn ở nhà một mình, tằn tiện sống, không muốn làm phiền tôi. Còn tôi như bao người khác bị cuốn vào cuộc sống nơi thành phố, chỉ nhớ đến bà khi… cần tiền. Thật tệ, nhưng đó là sự thật. Những tin nhắn hỏi thăm của bà, tôi thường chỉ đọc rồi để đó.
Ra trường, tôi xin được việc làm tốt, quen một cô gái, định cưới. Nhưng chuyện mua nhà khiến tôi lao đao vì chi phí quá lớn. Trong lúc tôi chật vật xoay xở, tôi lại càng ít có thời gian và kiên nhẫn dành cho mẹ kế.
Năm tôi 18 tuổi, bố qua đời. (Ảnh minh họa)
Đến sinh nhật 60 tuổi của bà, tôi đang đi công tác xa. Đến tận khuya tôi mới chợt nhớ ra. Lúc đó tôi chỉ chuyển khoản vội vàng 20 triệu như một lời xin lỗi muộn màng.
Chưa đầy một phút sau, điện thoại rung lên. Là một tin nhắn từ ngân hàng, thông báo tài khoản của tôi vừa nhận được 1 tỷ đồng. Tôi sững người.
Ngay sau đó là một tin nhắn từ mẹ kế:
– Mẹ biết con đang lo tiền mua nhà, đừng gồng mình nữa. Số tiền này do bố mẹ tích cóp được bao năm qua, giờ mẹ đưa cho con lo chuyện mua nhà, cưới xin. Mẹ không sinh con, nhưng đời này, con mãi là con trai của mẹ.
Tôi đứng lặng giữa phòng khách khách sạn, tay siết chặt điện thoại, nước mắt rơi như mưa. Tôi khóc, không phải vì 1 tỷ, mà vì một tình thương mà tôi từng lạnh lùng chối bỏ. Tôi từng nghĩ rằng bà chỉ là người lạ, từng không một lần gọi bà là mẹ. Vậy mà suốt ngần ấy năm, bà vẫn sống vì tôi, âm thầm tích góp từng đồng, chỉ để tôi có thể yên tâm xây một mái ấm cho riêng mình.
Sáng hôm sau, tôi bắt chuyến sớm nhất trở về quê. Mở cửa ra, vẫn là căn nhà cũ, vẫn là bóng dáng quen thuộc đang lúi húi trong bếp. Tôi bước đến, vòng tay ôm chầm lấy bà từ phía sau, thì thầm:
– Mẹ ơi… Con về rồi.
Bà quay lại, đôi mắt rưng rưng. Lần đầu tiên, tôi gọi bà là “mẹ”, không còn là gượng ép, không còn là lễ nghĩa, mà là từ trái tim.
Chúng tôi cùng sống chung từ đó. Bà dọn lên thành phố, trông cháu giúp tôi và vợ. Mỗi bữa cơm, bà vẫn ngồi cẩn thận gắp từng miếng thịt, hỏi tôi có mệt không, công việc ra sao như cách bà từng làm suốt mấy chục năm qua.
Giờ đây, tôi mới hiểu, mẹ không chỉ là người sinh ra ta, mà là người dốc lòng yêu thương ta, dù không máu mủ. Mẹ kế, nhưng lại là người mẹ thật sự trong cuộc đời tôi.