Tưởng rằng sau ly hôn, tôi có thể làm lại cuộc đời, nhưng không ngờ có một ngày, khi đang thử váy cưới với người chồng hiện tại, tôi lại đối mặt với quá khứ theo cách không ngờ nhất.
Tôi và chồng cũ quen nhau qua một người bạn chung. Ngày đó, anh là một người đàn ông ấm áp, dịu dàng, luôn chăm sóc tôi từng chút. Sự chân thành và tình cảm anh dành cho tôi khiến tôi tin rằng mình đã tìm được một bến đỗ hạnh phúc. Chúng tôi yêu nhau chưa đầy 4 tháng đã quyết định kết hôn. Ai cũng nói chúng tôi vội vàng, nhưng lúc đó tôi tin rằng tình yêu đủ lớn thì thời gian không quan trọng.
Thế nhưng, khi bước vào cuộc sống hôn nhân, tôi mới nhận ra có những điều tình yêu không thể giải quyết, đó là mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Mẹ anh không thích tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Bà cho rằng tôi là loại phụ nữ “dễ dãi”, chưa quen nhau được bao lâu đã vội cưới. Tôi cố gắng làm một người con dâu tốt, nhẫn nhịn và ngoan ngoãn, nhưng dường như mọi nỗ lực đều là vô ích. Mẹ chồng vẫn lạnh lùng, nói xấu tôi sau lưng, thậm chí bịa đặt tôi hỗn láo, không biết tôn trọng bà.
Sau khi con gái tôi chào đời, mọi chuyện càng tồi tệ hơn. Tôi không được đi làm, phải ở nhà chăm con, nhưng lại bị mẹ chồng trách móc là ăn bám, vô dụng. Khi tôi ngỏ ý muốn đi làm để phụ giúp kinh tế, nhờ bà trông con giúp, bà lại thẳng thừng từ chối. Tôi bị kẹt giữa mong muốn độc lập và sự phụ thuộc bất đắc dĩ.
Những mâu thuẫn ấy ngày một chồng chất, dẫn đến vợ chồng tôi thường xuyên cãi vã, không khí gia đình ngột ngạt đến mức nghẹt thở. Cuối cùng, sau một trận cãi nhau dữ dội, tôi quyết định buông tay, ký vào đơn ly hôn, rời khỏi cuộc hôn nhân ngột ngạt ấy.
Khi rời khỏi cuộc hôn nhân đó, tôi để lại con cho chồng nuôi, không phải vì tôi không thương con, mà vì tôi không có việc làm, không nhà cửa, không một đồng tiết kiệm. Tôi muốn ít nhất con bé được sống ổn định. Tôi chỉ mong chồng cũ và gia đình anh sẽ chăm sóc tốt cho con, như lời họ từng hứa. Nhưng, tôi không ngờ rằng quyết định ấy sau này lại trở thành nỗi day dứt lớn nhất cuộc đời mình.
Sau một trận cãi nhau dữ dội, tôi quyết định buông tay, ký vào đơn ly hôn. (Ảnh minh họa)
Sau ly hôn, tôi vẫn gửi tiền trợ cấp đều đặn mỗi tháng, vẫn mua quần áo, gửi quà, gửi lời nhắn qua điện thoại cho chồng cũ để nhờ anh đưa con đi khám, đưa con đi học. Nhưng mẹ chồng cũ đã can thiệp quá sâu, bà cắt đứt mọi liên lạc giữa tôi và con.
Nhiều lần tôi đến tận nhà để xin gặp con gái, nhưng bà nhất quyết không cho. Thậm chí một lần tôi bị bà chặn ngay trước cửa, nói rằng nếu tôi còn đến sẽ thuê người đánh tôi. Tôi đau đớn, bất lực, nhưng không muốn làm lớn chuyện vì sợ ảnh hưởng tâm lý con gái.
Tôi vẫn tin, dù không nhìn thấy con, dù không được nói chuyện, rằng con bé vẫn ổn, rằng chồng cũ vẫn là một người bố có trách nhiệm như ngày xưa. Tôi an ủi mình bằng ảo tưởng ấy để tự sống tiếp.
3 tháng sau ly hôn, tôi gặp Cường – một doanh nhân, từng đổ vỡ hôn nhân và có một con gái riêng. Anh là người chững chạc, hiểu chuyện và đặc biệt là không hề để quá khứ của tôi ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng tôi.
Sau một năm bên nhau, anh cầu hôn tôi, không hoa lệ, không kịch tính, chỉ là một câu nói chân thành:
– Anh muốn cùng em xây dựng một mái ấm mới.
Tôi gật đầu, tin rằng mình xứng đáng được hạnh phúc một lần nữa.
Khoảng 3 tháng sau ly hôn, tôi gặp Cường. (Ảnh minh họa)
Hôm đó, tôi và anh đến tiệm váy cưới để chọn váy cưới cho ngày trọng đại. Trong lúc thử váy, tôi nhìn ra cửa và đứng sững lại khi thấy người quen. Đó chính là chồng cũ tôi, trên tay anh là con gái tôi.
Tôi không nhớ mình đã chạy tới như thế nào, chỉ biết nước mắt trào ra ngay khi tôi bế con vào lòng. Con bé nhẹ bẫng, khuôn mặt xanh xao, trên người có không ít vết bầm tím. Không thể tin nổi đây là đứa bé từng bụ bẫm, hay cười ngày nào. Tôi nghẹn ngào hỏi chồng cũ:
– Tại sao con lại ra nông nỗi này?
Chồng cũ cúi đầu, giọng khản đặc:
– Từ sau khi em đi, anh bận đi làm suốt ngày. Mẹ anh nói sẽ trông con giúp, anh tin bà. Nhưng không ngờ… bà suốt ngày đi đánh bài với mấy bà hàng xóm bỏ bê cháu nội, thậm chí từng ra tay đánh con bé. Anh cũng vô tâm khi không nhận ra điều đó sớm hơn. Anh xin lỗi… thật sự xin lỗi.
Anh nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn hối hận:
– Anh biết… chỉ có em mới chăm sóc tốt cho con. Anh muốn bù đắp. Nếu có thể… chúng ta hãy cùng nhau nuôi con, cùng nhau làm lại từ đầu, rời xa mẹ anh. Anh sẵn sàng bắt đầu lại.
Tôi không trả lời anh ngay. Tối hôm đó, tôi kể hết với Cường, từ việc bị gia đình chồng cũ ngăn cản không cho gặp con, và hôm nay tận mắt thấy con gái gầy yếu đến mức đau lòng.
Tôi nói mình không thể tổ chức đám cưới lúc này, vì con gái cần tôi hơn bất cứ điều gì. Anh im lặng một lúc rồi nắm lấy tay tôi:
– Anh hiểu. Đám cưới có thể đợi. Còn con em thì không. Anh luôn ủng hộ em.
Khi đó, tôi đã khóc vì biết người đàn ông trước mặt không chỉ yêu tôi, mà còn thật sự hiểu tôi. Tôi bắt đầu tiến hành thủ tục giành lại quyền nuôi con và thành công. Sau đó, tôi đón con gái về sống cùng, bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.
Cường vẫn thường xuyên đến thăm hai mẹ con. Có lúc, anh còn đưa con gái anh theo để hai đứa trẻ chơi cùng nhau. Nhìn hai đứa bé ríu rít trong sân, tôi cảm thấy lòng bình yên đến lạ.
Hạnh phúc hóa ra không cần ồn ào. Chỉ cần bên nhau đúng lúc là đủ.