Một câu nói khiến toàn thân tôi từ nóng bỏng chuyển sang lạnh toát ngay lập tức.
Buổi tối hôm đó bắt đầu như bao buổi tối bình thường khác trong ngôi nhà nhỏ của chúng tôi. Vợ chồng tôi sau một ngày làm việc mệt nhọc cùng nhau vào bếp nấu cơm, rồi ngồi ăn, trò chuyện đôi chút về công việc. Chúng tôi dọn dẹp, tắm rửa, lên giường nằm cạnh nhau như thói quen không thể thiếu của những cặp vợ chồng đã chung sống nhiều năm.
Nằm lướt điện thoại một lúc, tôi quay sang vòng tay ôm lấy vợ, chuẩn bị cho khoảnh khắc thân mật như mọi lần. Nhưng đột nhiên, cô ấy lại nghiêng người, ghé sát tai tôi và thì thầm một câu khiến tôi lạnh sống lưng:
– Hay em và bạn thân em đổi chỗ cho nhau nhé? Để cô ấy làm vợ anh?
Câu nói ấy như một cú đấm mạnh, khiến toàn thân tôi từ cảm giác nóng bỏng chuyển sang lạnh toát. Nụ cười trên môi tôi tắt lịm ngay tức khắc. Nhưng vợ lại mỉm cười, một nụ cười vừa buồn vừa châm chọc, như thể cô ấy đã biết hết mọi chuyện và đang chờ tôi thừa nhận.
Chúng tôi đã cưới nhau được 5 năm. Năm năm không phải là quá dài nhưng cũng đủ để trải qua biết bao cung bậc cảm xúc: hạnh phúc, giận hờn, thậm chí những trận cãi vã không đầu không cuối. Tôi luôn tin rằng khoảng thời gian đó, phần tình cảm đó đủ lớn để giữ chúng tôi bên nhau. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra mình đã sai.
Câu hỏi của vợ khiến tôi giật mình. (Ảnh minh họa)
Sự thật là tôi đã ngoại tình. Không phải một lần, mà đã vượt quá con số đó. Người phụ nữ ấy là Linh, bạn thân của vợ tôi.
Chúng tôi quen biết nhau từ lâu, vì Linh thường xuyên đến chơi nhà. Ban đầu, tôi hơi ngại ngùng khi cô ấy xuất hiện quá nhiều, nhưng dần dần, sự thân thiết cũng nảy sinh tự nhiên. Chúng tôi bắt đầu có những cuộc trò chuyện riêng, những lần tâm sự, uống rượu cùng nhau.
Đến một hôm khi vợ đi công tác, tôi và Linh vô tình gặp nhau tại một quán cafe. Vốn sắp đến giờ ăn tối nên tôi mời Linh đi ăn chung. Cả hai vừa ăn vừa uống rượu rồi chuyện gì đến cũng đến. Nhưng tôi không đổ lỗi cho rượu hay ai khác, là do tôi không đủ bản lĩnh để kiểm soát dục vọng và lòng tham của bản thân.
Câu nói “ngoại tình chỉ có một lần và vô số lần” dường như chính xác với tôi. Lần đầu làm tôi mất phương hướng, lần thứ hai đến nhanh như một cơn gió, chỉ một cái chạm tay, một ánh nhìn thoáng qua, một câu nói đầy ẩn ý… Và rồi mọi thứ cứ thế tiếp tục.
Tôi và Linh bắt đầu gặp nhau lén lút. Không thường xuyên, không ồn ào, nhưng đủ để tạo nên một mối quan hệ sai trái. Mỗi lần trở về nhà, tôi lại tự nhủ sẽ dừng lại. Nhưng lần sau, tôi lại không thể kiềm chế được bản thân mình nữa. Tôi sống giữa hai thế giới: một người chồng “bình thường”, một người tình không công khai. Đó là sự tạm bợ đầy giả tạo và tội lỗi.
Tôi biết mình có lỗi với vợ, nhưng lúc đó tôi không đủ can đảm để dừng lại. Tôi chọn cách giấu giiếm sự thật, và hưởng thụ khoái cảm của dục vọng. Nhưng suy cho cùng, giấy cũng không gói được lửa. Sự thật đã vỡ lở, không rõ vợ tôi đã biết tất cả từ khi nào nữa.
Tôi và Linh bắt đầu gặp nhau lén lút. (Ảnh minh họa)
Tôi thẳng thắn thừa nhận, xin lỗi và cầu mong cô ấy tha thứ, hứa sẽ cắt đứt hoàn toàn với Linh. Nhưng cô ấy không khóc, không la hét, chỉ nhìn tôi với ánh mắt không giận dữ đầy mệt mỏi và buồn bã. Rồi cô ấy buông một câu:
– Tại sao là cô ấy?
Tôi không biết trả lời thế nào. Tôi lí nhí xin lỗi, nhưng cô ấy lặng lẽ thở dài, quay mặt đi, như muốn giấu đi nỗi đau thẳm sâu mà không một lời có thể diễn tả. Rồi cô ấy nói tiếp:
– Em đã nghĩ anh sẽ biết dừng lại, nhưng em đã nhầm. Nếu em không nói, anh định tiếp tục như thế đúng không?
Lời nói ấy như một mũi dao găm sâu vào lòng tôi. Hóa ra, vợ đã biết từ lâu. Cô ấy không nói ra, không làm ầm lên, chỉ lặng lẽ quan sát, chờ đợi. Chờ tôi thay đổi. Chờ tôi tự nhận ra sai lầm, tự dừng lại, tự cắt đứt với Linh để quay về với gia đình. Nhưng tôi đã không làm. Tôi lặng thinh, và cô ấy cũng đã chờ đủ lâu.
Sáng hôm sau, cô ấy đưa cho tôi đơn ly hôn. Không lời trách móc, không giận dữ. Tôi nhìn nó, như thể không tin nổi mọi chuyện đã đi đến đây. Nhưng sự thật thì chẳng cần tôi tin hay không nữa, mọi thứ đã quá rõ ràng.
Tôi hỏi vợ có còn cơ hội nào không, cô ấy chỉ nhìn tôi, bình thản:
– Em đã hy vọng. Nhưng anh đã bỏ lỡ nó quá nhiều lần rồi.
Chúng tôi ký giấy. Không nước mắt, không níu kéo, chỉ có một sự chấm dứt buồn bã mà tất cả đều hiểu là cần thiết. Tôi đã đánh mất cô ấy, không phải chỉ vì ngoại tình, mà vì tôi đã không biết dừng lại khi còn kịp.
Ly hôn không phải là kết thúc tôi từng mong muốn. Nhưng có lẽ, với cô ấy, đó là cách duy nhất để được thanh thản. Còn với tôi, đó là cái giá phải trả cho sự hèn nhát, cho những phút yếu lòng, và cho việc đã để mất người phụ nữ vẫn từng âm thầm chờ tôi quay về.