Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình phải viết ra những dòng này. Nhưng đôi khi, chính những nỗi đau lại cần được thốt lên để trái tim được chữa lành, và để quá khứ, dù tồi tệ đến đâu, cũng có một lối thoát tử tế.
Tôi sinh ra trong một gia đình ở nông thôn, không giàu có, nhưng đầy ắp yêu thương. Bố tôi là người đàn ông thật thà, chăm chỉ, luôn gánh vác mọi lo toan cho gia đình.
Từ hai bàn tay trắng, ông vừa đi làm thuê, vừa tích góp, rồi xây được một ngôi nhà khang trang và mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ ở đầu làng. Mẹ tôi là con gái duy nhất trong gia đình, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chưa từng làm việc nặng và cũng không cần đi làm vì có bố gánh vác tất cả.
Tuổi thơ của tôi trôi qua êm đềm. Mỗi sáng nghe tiếng mẹ cười khi ngồi nhặt rau, nói chuyện với hàng xóm, mỗi tối nghe bố về kể chuyện đi buôn,… Những ký ức tưởng chừng bình dị ấy lại trở thành những kho báu quý giá sau này.
Nhưng rồi, tất cả sụp đổ khi tôi 15 tuổi. Bố phát bệnh nặng. Ông bị suy thận giai đoạn cuối, và ra đi chỉ sau vài tháng. Căn nhà ấm áp ngày nào bỗng trở nên lạnh lẽo và trống rỗng.
Tôi cứ nghĩ sau khi bố mất, mẹ con tôi sẽ nương tựa vào nhau mà sống, dù có khó khăn cũng sẽ cùng nhau vượt qua. Nhưng 3 năm sau đó, mẹ thông báo sẽ tái hôn. Người ta có câu, trời muốn mưa, mẹ muốn lấy chồng, ai cản được. Nhưng tôi không ngờ, người bà muốn lấy lại là kẻ có tiếng là lười biếng, rượu chè, cờ bạc trong làng – một người mà tôi chưa từng coi là người tốt.
Tôi phản đối quyết liệt, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản. Ngày mẹ tái hôn, tôi không có mặt. Tôi chỉ nhớ rõ cảm giác hụt hẫng, đau đớn và giận dữ, như thể mẹ đã rũ bỏ cả tôi lẫn người bố đã khuất.
Tôi từng cản mẹ đừng tái hôn với người đàn ông ấy, nhưng bà không nghe. (Ảnh minh họa)
Và đúng như tôi lo sợ, ngay ngày đầu tiên sau đám cưới, bố dượng đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi lúc ấy mới 18 tuổi, mất bố mới 3 năm, giờ lại mất cả mái nhà.
Tôi không cam tâm bị đuổi đi như thế. Hôm sau tôi quay về, mang theo tất cả sự phẫn nộ, quyết sẽ làm cho ra lẽ. Nhưng khi mở cửa bước vào, tôi chết lặng. Căn nhà trống không, đồ đạc đã được dọn sạch, không một bóng người.
Sau này, ông ngoại kể lại rằng, mẹ tôi đã nợ nần vì cờ bạc từ trước nhưng bà không dám nói với bố. Khi bố mất, số nợ tăng lên. Trong khi tôi chỉ biết trách bà yếu đuối, thì bố dượng, người mà tôi ghét cay ghét đắng, lại là người đã âm thầm giúp mẹ trả một phần nợ.
Họ cưới nhau, bán nhà, lên thành phố làm thuê để trốn nợ và bắt đầu lại, vì số tiền bán nhà cũng không đủ để trả hết nợ. Trước khi đi, mẹ để lại cho tôi 300 triệu coi như là vốn liếng khởi đầu cuộc sống.
Lúc đó, tôi không hiểu. Tôi thấy bị phản bội. Tôi thấy bị bỏ rơi. Tôi từng nghĩ đến việc kiện mẹ ra tòa để giành lại tài sản, thứ tôi cho là công sức cả đời của bố tôi. Nhưng rồi, tôi không đành lòng vì dù sao bà cũng là mẹ của tôi.
Khoảng thời gian sau đó, tôi dùng số tiền ấy để học đại học. Vừa học, vừa làm thêm, tôi đã không để quá khứ đè bẹp mình. Tôi sống, không phải để trả thù ai, mà là để sống tốt hơn, cho chính tôi và cho cả người bố đã khuất.
Rồi một ngày, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Đó là mẹ. Bà khóc, không xin lỗi, chỉ hỏi tôi một câu ngắn gọn:
– Con có khỏe không?
Chỉ thế thôi mà tôi nghẹn ngào không nói thành lời.
Sau nhiều năm biệt tăm biệt tích, mẹ đã gọi cho tôi. (Ảnh minh họa)
Rồi bà kể, suốt những năm qua, bà vẫn âm thầm dõi theo tôi qua người quen trong làng, từng lặng lẽ gửi tiền hỗ trợ học phí qua một người họ hàng, chỉ là không dám để tên mình.
Mỗi lần nhìn thấy tôi qua những tấm hình được gửi lại, bà lại bật khóc. Nhưng vì mặc cảm, vì sợ bị tôi khước từ, sợ sự oán trách trong ánh mắt tôi, nên bà chọn cách im lặng, chọn rút lui hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi.
Lần này, bà gọi vì vừa trải qua một cơn bạo bệnh. Trong lúc nằm viện, đối diện với sinh tử, mẹ nói bà chỉ nghĩ đến tôi. Bà sợ không còn cơ hội để nói chuyện với tôi, và càng không muốn mang theo hối hận ấy xuống mồ. Cuối cùng, vượt qua tất cả nỗi sợ và dằn vặt, bà bấm số gọi cho tôi.
Sau đó, chúng tôi gặp lại nhau. Mẹ già đi nhiều, tóc bạc lốm đốm. Bà vẫn là người phụ nữ từng khiến tôi tổn thương sâu sắc, nhưng lần này, tôi nhìn thấy trong mắt bà là sự ăn năn thực sự. Rồi mẹ nghẹn ngào:
– Những năm qua, không ngày nào là mẹ không nhớ con, nhưng mẹ không đủ can đảm để quay về. Mẹ từng nghĩ rằng, điều tốt nhất mẹ có thể làm cho con là biến mất, để con sống một cuộc đời không bị kéo theo nợ nần và tổn thương thêm nữa. Nhưng, giờ mẹ lại không làm được.
Cha dượng ngồi bên cạnh, vẫn là dáng vẻ thô kệch ngày nào, nhưng ánh mắt đã khác xưa. Không còn sự hằn học, chỉ là sự mỏi mệt của một người đã trải qua quá nhiều biến cố. Ông không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu, như thay cho một lời xin lỗi muộn màng.
Tôi không nói lời tha thứ, cũng không trách móc. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói:
– Con vẫn còn đây, và mẹ cũng vậy. Thế là đủ rồi.
Chúng tôi ôm nhau trong nước mắt. Tôi biết, vết thương cũ không thể xoá hết, nhưng nó có thể lành lại nếu chúng ta thật lòng với nhau.
Ngày hôm ấy, tôi không còn là đứa trẻ bị bỏ rơi. Tôi là một người con, đủ mạnh mẽ để bước qua quá khứ, đủ trưởng thành để hiểu rằng, trong cuộc sống, ai cũng có lúc sai và ai cũng xứng đáng có cơ hội được tha thứ, đúng không?
Xem thêm: Bố vợ lên chơi luôn miệng khen anh rể, tôi nói một câu khiến ông xấu hổ bỏ về