Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình lại rơi vào ngã rẽ nhiều nước mắt như thế.
Tôi và chồng cũ quen nhau từ thời đại học, cưới nhau sau 2 năm ra trường. Khi con trai vừa tròn 2 tuổi, tôi phát hiện chồng ngoại tình.
Tôi từng cố gắng giữ gìn gia đình vì con, nhưng suốt 4 năm, anh ấy vẫn không dứt khoát với người kia. Cuối cùng, tôi chọn cách ra đi, chia đôi tài sản và mang theo con trai rời khỏi ngôi nhà từng đầy ắp kỷ niệm.
Tưởng rằng sau ly hôn, cuộc sống sẽ dần ổn định. Tôi làm việc chăm chỉ, tiết kiệm từng đồng để lo cho con. Rồi tôi gặp người chồng thứ hai, là đồng nghiệp cùng công ty, cũng từng ly hôn. Anh không có con, nhìn qua thì hiền lành, chín chắn.
Tôi nghĩ, ít ra anh ấy cũng hiểu cảm giác tan vỡ và sẽ biết trân trọng nếu đi bước nữa. Vì thế, tôi đã lấy anh sau vài tháng tìm hiểu.
Thực ra, lúc tôi quyết định bước thêm bước nữa, tôi chỉ mong con trai có một gia đình đủ đầy, có bố dạy dỗ, có mẹ yêu thương. Nhưng rồi mọi thứ lại không như mơ.
Ban đầu, anh đối xử rất tốt với tôi và con trai, gọi thằng bé là con, dạy học, đưa đi chơi, làm tôi yên tâm phần nào. Nhưng “cây kim trong bọc rồi cũng lòi ra”.
Khi ly hôn, tôi đã giành được quyền nuôi con. (Ảnh minh họa)
Anh bắt đầu lộ rõ sự khó chịu với con trai tôi, la mắng, quát tháo, có khi còn đánh con chỉ vì những lỗi nhỏ nhặt. Có lần, tôi vừa đi làm về thì thấy con ngồi thu lu trong góc, hai mắt đỏ hoe. Tôi gặng hỏi mãi, thằng bé mới nấc nghẹn:
– Mẹ ơi, bố dượng đánh con… Con sợ lắm.
Tôi đau đớn, tức giận chất vấn chồng thì anh ta lạnh lùng nói:
– Nó đâu phải con tôi, tôi nuôi nó làm gì? Cô tưởng cô còn giá trị gì à? Tôi lấy cô chẳng qua thấy cô cũng được, có tí tiền, chứ ai mà cần?
Những lời đó như hàng trăm mũi kim đâm thẳng vào tim tôi. Từ đó, anh ta thường xuyên về muộn, say xỉn, có lần còn đánh cả tôi. Mỗi lần như vậy, hôm sau anh ta lại xin lỗi, hứa sửa đổi. Nhưng rồi vẫn đâu vào đấy.
Con trai tôi ngày càng sợ hãi, sống co ro trong chính ngôi nhà của mình. Mỗi tiếng cửa mở, mỗi bước chân say rượu của chồng khiến con tôi run lên bần bật.
9 tháng trôi qua như địa ngục. Tôi đề nghị ly hôn, anh ta gào lên:
– Ly hôn thì được thôi, nhưng phải đưa tôi 300 triệu, coi như phí tổn thất thời gian, ăn ở, công sức tôi bỏ ra. Không có tiền thì đừng mơ tôi ký đơn.
Tôi chán nản, kiệt quệ và bế tắc, không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc ấy, chồng cũ gọi điện, nói muốn đưa con trai đi du lịch vài ngày nhân dịp nghỉ lễ. Tôi đồng ý, phần vì con cần được hít thở tự do, phần vì tôi cần một khoảng lặng để đối diện chính mình.
Khi tôi đề nghị ly hôn, anh bắt tôi đưa tiền mới chịu ký đơn. (Ảnh minh họa)
3 ngày sau, tôi ra bến xe đón con. Thằng bé lao vào lòng tôi với gương mặt rạng rỡ hiếm thấy. Về đến nhà, con hớn hở khoe những bức ảnh chụp cùng bố. Nhìn nụ cười trong veo ấy, tôi bỗng thấy cổ họng nghẹn lại. Hóa ra, lâu nay con tôi sống mà không thực sự được sống.
Tôi quay mặt đi lau nước mắt. Con nhìn tôi một hồi, rồi lặng lẽ đặt vào tay tôi một quyển sổ tiết kiệm do chồng cũ gửi. Bên trong là 2 tỷ đồng, nhưng điều khiến tôi lặng người hơn cả là 5 từ thốt ra từ miệng con:
– Mẹ ơi, ly hôn đi.
Tôi nhìn con, rồi nhìn quyển sổ tiết kiệm trong tay, lòng đau như cắt. Một đứa trẻ đáng lẽ chỉ nên nghĩ đến chuyện học hành, vui chơi, vậy mà lại phải gồng lên để bảo vệ mẹ mình khỏi tổn thương. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm nữa.
Tôi đến gặp chồng, đưa đơn ly hôn. Như dự đoán, anh ta cười nhạt, khoanh tay:
– 300 triệu. Không thì khỏi mơ tôi ký.
Tôi lặng im, không van xin, không mặc cả. Tôi chỉ lặng lẽ rút điện thoại, gọi cho chồng cũ. Tôi không biết vì sao lại làm vậy nữa.
Anh đến ngay trong chiều hôm đó, đặt một xấp hồ sơ trước mặt chồng tôi, giọng điềm đạm nhưng cứng rắn:
– Đây là bằng chứng hành vi bạo lực, tống tiền của anh, có thể truy tố. Ký đi, nếu không muốn gặp nhau ở tòa hình sự.
Anh ta tái mặt. Vài phút sau, đơn được ký. Ngay sau đó, chồng cũ phụ tôi dọn đồ, đưa hai mẹ con rời khỏi căn nhà đó và về lại tổ ấm cũ. Khi về đến nơi, tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Lúc đó, chồng cũ nắm lấy tay tôi nhẹ nhàng nói:
– Em không cần mạnh mẽ một mình mãi đâu. Nếu mệt thì cứ dựa vào anh, như… ngày xưa cũng được.
Tôi bật khóc. Sau tất cả những đau đớn, dằn vặt và vấp ngã, hóa ra người từng làm tôi tổn thương nhất… lại là người sẵn sàng đứng ra bảo vệ tôi và con một lần nữa. Có lẽ, hạnh phúc không rời bỏ ta. Nó chỉ lạc đường rồi tìm về đúng lúc ta không còn trốn tránh nữa.