Khi tôi đề nghị ly hôn, anh không cãi vã, không hỏi lý do, sáng hôm sau đưa tôi đi làm thủ tục ly hôn.
Tôi năm nay 45 tuổi. Cuộc hôn nhân hơn 20 năm với chồng giống như một cốc nước nguội, trong veo, nhạt nhẽo, không còn hương vị cũng chẳng còn hơi ấm.
Chồng tôi tên Minh, là mẫu đàn ông của công việc, suốt ngày anh vùi mình trong công ty, hết giờ lại nhậu nhẹt cùng đồng nghiệp. Khi về đến nhà, trên người anh toàn là mùi rượu và sự mệt mỏi. Với con gái, anh vẫn còn quan tâm đôi chút như nhớ sinh nhật của con bé, thỉnh thoảng phụ kèm bài. Nhưng với tôi, anh chưa từng dành nổi một lời ngọt ngào.
Tôi chọn nhẫn nhịn và níu giữ hôn nhân này chỉ vì một lý do duy nhất, đó là muốn cho con gái một mái ấm đủ đầy. Thế nhưng, hơn 20 năm sống chung, tôi đã quen với sự lặng thinh.
Sáng nào tôi cũng dậy từ 5 rưỡi để chuẩn bị bữa sáng, là phẳng bộ đồng phục cho con gái, lau chùi cặp công văn cho chồng. Buổi tối, đợi con ngủ say, tôi lại thu dọn bát đũa, xếp sách vở, rồi co ro trên sofa chờ một người đàn ông chẳng bao giờ chịu về sớm.
Tôi luôn cố gắng nhẫn nhịn chỉ vì muốn cho con gái một mái ấm đủ đầy. (Ảnh minh họa)
Những đêm mất ngủ, tôi thường lật giở album cũ, ngón tay khẽ chạm vào tấm ảnh chàng trai mặc áo sơ mi trắng – mối tình đầu của tôi, Tuấn. Anh từng là bạn học cấp ba, từng đưa tôi tờ giấy nháp khi tôi bí bài toán, từng dúi chiếc ô vào tay tôi rồi tự mình chạy dưới mưa.
Năm đó, vì biến cố gia đình, anh phải cùng cả nhà chuyển đi xa. Ngày chia tay ở ga tàu, chúng tôi khóc cạn nước mắt. Anh hứa:
– Anh sẽ quay lại tìm em.
Nhưng rồi, theo sự sắp đặt của bố mẹ, tôi quen biết và lấy anh Minh. Khi đó, Minh nói:
– Ngày tháng là do mình vun đắp, tình cảm có thể bồi dưỡng.
Tôi đã tin lời anh.
Nhiều năm sau, tôi vẫn nghe bạn bè cũ nhắc đến tình đầu, rằng anh ở miền Nam mở tiệm sách nhỏ, chưa từng lập gia đình. Mỗi lần nghe tin về Tuấn, tim tôi như bị ai cào, nhưng tôi không dám hỏi thêm.
Khi con gái học lớp 12, tôi dồn hết tâm sức cho con. Mỗi ngày đều đổi món bổ dưỡng, đêm khuya ngồi cạnh cùng con học. Có lần con mệt mỏi than:
– Mẹ ơi, con mệt quá.
Tôi chỉ lặng lẽ xoa vai con, nuốt vào trong câu “Mẹ cũng mệt”. Còn chồng tôi, anh vẫn bận rộn triền miên. Khi con gái hỏi đêm nay bố có về không, tôi chỉ cười nói rằng anh bận kiếm tiền đóng học phí cho con.
Ngày con thi xong, tôi đứng trước cổng trường đợi. Nhìn con chạy ra với gương mặt rạng rỡ, tôi chợt nghĩ rằng con đã lớn, còn tôi… đã đến lúc được sống cho chính mình?
Nghe con than mệt, tôi không biết nói gì hơn ngoài an ủi con. (Ảnh minh họa)
Sau khi có kết quả, con gái háo hức khoe sẽ ra Bắc học đại học. Một buổi tối khi chồng hiếm hoi ở nhà, tôi nấu cho anh món cháo anh yêu thích rồi nhẹ nhàng nói:
– Minh, chúng ta ly hôn đi.
Anh khựng lại:
– Em nghĩ kỹ chưa?
Tôi nhìn chằm chằm vào bát cháo còn bốc khói:
– Em nghĩ kỹ rồi. Con đã lớn, nhiệm vụ của em cũng xong rồi.
Anh không cãi vã, không hỏi lý do, sáng hôm sau đưa tôi đi làm thủ tục ly hôn. Khi phân chia tài sản, tôi chỉ giữ lại căn hộ nhỏ, còn tiền và xe để hết cho con gái. Anh thở dài:
– Hãy sống tốt cho bản thân.
Tôi cười. Có lẽ đó là câu dịu dàng nhất anh từng nói với tôi.
Tháng đầu tiên sau ly hôn, tôi dọn dẹp lại căn nhà, bỏ hết đồ cũ của chồng, đặt một chậu trầu bà nơi cửa sổ. Tôi đăng ký lớp cắm hoa ở cộng đồng, mỗi tuần tập bó hoa cẩm chướng, hướng dương, baby. Khi những bông hoa bung nở trong tay, lòng tôi như được lấp đầy.
Tôi xin thêm việc bán thời gian tại hiệu sách gần nhà. Cuộc sống của tôi dần trở nên bình yên.
Khi ly hôn, tôi chỉ giữ một căn hộ nhỏ. (Ảnh minh họa)
Một hôm, khi dọn sách cũ, tôi tìm thấy tập thơ thời đi học, nỗi nhớ tình đầu lại dâng lên. Tôi do dự mãi, rồi gọi theo số bạn học cũ cho. Khi giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên, tôi ôm miệng khóc òa.
Tuấn nói, năm nào anh cũng ghé thị trấn vài ngày, ngồi trong công viên gần nhà tôi chứ không dám đến hỏi thăm vì sợ làm phiền cuộc sống của tôi. Rồi anh khẽ nói:
– Anh chưa từng kết hôn, anh vẫn luôn chờ em.
Chúng tôi gặp nhau ở hiệu sách tôi làm việc. Anh mặc sơ mi xanh nhạt, tóc điểm bạc, nhưng ánh mắt vẫn sáng như xưa. Anh lấy ra chiếc hộp nhỏ, trong đó có bông hoa dành dành khô và nói:
– Ngày trước em bảo thích nhất mùi này.
Tôi nghẹn ngào, hóa ra có người ghi nhớ sở thích của tôi suốt 20 năm. Sau hai tháng, anh ngỏ lời yêu với tôi, xin được bắt đầu lại. Tôi gật đầu, nhưng lòng lo lắng không biết con gái có chấp nhận?
Sau nhiều hôm suy nghĩ, tôi lấy hết can đảm kể chuyện của tôi và tình đầu cho con gái nghe. Không ngờ, con gái lại ôm lấy tôi và nói:
– Mẹ, con biết lâu nay mẹ không vui. Bố vẫn là bố, nhưng mẹ phải có hạnh phúc riêng. Con thấy ảnh chú Tuấn rồi, ánh mắt chú nhìn mẹ thật dịu dàng. Con ủng hộ mẹ!
Mùa thu năm đó, tôi và Tuấn tổ chức một lễ cưới nhỏ. Hôm đó, con gái tôi mặc váy tím nhạt làm phù dâu. Khi chúng tôi trao nhẫn, con mỉm cười nói:
– Mẹ, mẹ thấy không, hoa đã nở rồi.
Đúng vậy. 45 tuổi, tôi mới hiểu rằng hạnh phúc chẳng bao giờ là muộn. Giờ đây, tôi sống bình dị, cắm hoa, đọc sách, cùng chồng tản bộ. Con gái học đại học xa nhà, vẫn thường xuyên gọi video kể chuyện vui.
Thì ra, sự ấm áp của một gia đình không nằm ở hình thức nguyên vẹn, mà ở chỗ mỗi người đều có thể mỉm cười bước về phía ánh sáng của riêng mình. Như lời con gái nói: “Mẹ, mẹ xứng đáng được yêu”. Và lần này, tôi có thể mạnh mẽ thốt lên: Tôi xứng đáng.