Nghe con thì khóc, dâu thì trách, tôi rối như tơ vò. Nhìn nồi canh gà đang sôi lục bục trên bếp, lòng tôi như bị ai bóp nghẹn. Đứa nào cũng là người thân, là máu mủ, biết chọn bên nào, bỏ bên nào cho vẹn toàn?
Con gái và con dâu tôi mang thai gần như cùng lúc, chỉ cách nhau hơn chục ngày. Càng đến sát ngày dự sinh, cả hai bên càng sốt ruột, thay nhau gọi điện cho tôi, nhắn gửi rằng:
– Mẹ phải công bằng đấy nhé, không được bên trọng bên khinh!
Con gái tôi khóc, nài nỉ:
– Mẹ nấu canh gà là nhất, mẹ không đến thì con không nuốt nổi cơm nhà chồng đâu…
Còn con trai thì cũng tha thiết:
– Mẹ ơi, vợ con sinh lần đầu, nếu mẹ ở nhà con, cô ấy mới yên tâm. Mẹ không muốn tận mắt nhìn thấy cháu đích tôn chào đời à?
Nghe con thì khóc, dâu thì trách, tôi rối như tơ vò. Nhìn nồi canh gà đang sôi lục bục trên bếp, lòng tôi như bị ai bóp nghẹn. Đứa nào cũng là ngLưu bàiười thân, là máu mủ, biết chọn bên nào, bỏ bên nào cho vẹn toàn?
Đứng giữa con gái và con dâu, tôi rất khó xử. (Ảnh minh họa)
Thật ra từ khi con dâu mang bầu, tôi đã chủ động về nhà vợ chồng nó để chăm sóc. Chưa được 3 tháng, con dâu đã “mềm mỏng” bảo tôi về quê nghỉ ngơi, nói là mẹ ruột sẽ sang thay. Nhưng tôi thừa hiểu, cái cách nói chuyện bóng gió, ý tứ kia chẳng khác nào bảo tôi hãy “nhường chỗ”.
Tôi không trách gì, chỉ nghĩ thôi thì để mẹ ruột nó chăm thì hợp lý hơn. Tôi lặng lẽ xách đồ về quê, cũng dự định sau đó sẽ qua bên con gái chăm cháu ngoại.
Nhưng chưa kịp sang thì mẹ ruột con dâu lại gọi điện nói bà ấy phải về quê vì ông nhà bị ngã gãy chân phải nằm một chỗ. Đúng lúc con dâu sắp sinh, không ai bên cạnh, nó lại bảo con trai tôi gọi tôi đến lần nữa.
Khó xử vô cùng. Tôi đã ngầm hứa với con gái sẽ qua chăm, giờ mà quay sang bên con dâu thì khác nào nuốt lời? Nhưng nếu không đi, để con dâu một mình “vượt cạn”, tôi cũng chẳng đành lòng.
Tôi gợi ý con gái thuê người chăm ở cữ, người ta chuyên nghiệp, sạch sẽ, lại có kinh nghiệm. Nhưng nó lắc đầu quầy quậy:
– Con không tin ai ngoài mẹ. Con chỉ yên tâm khi có mẹ bên cạnh thôi.
Tôi cũng nói con dâu thuê người, tôi sẽ trả tiền. Nhưng nó lạnh lùng bảo:
– Mẹ không chăm cháu nội, lại chạy đi chăm cháu ngoại? Nếu mẹ con không phải ở quê chăm bố con thì đã không như thế này rồi.
Lời con dâu khiến tôi chùng lòng. Không ngờ mình lại bị đặt vào thế khó đến vậy.
Tôi hiểu rõ hoàn cảnh của 2 đứa, con gái không hợp mẹ chồng, lại mới sinh lần đầu, nếu tôi không bên cạnh, nó sẽ rất tủi thân. Con dâu thì bướng, mẹ ruột cũng chẳng ở bên, để nó tự xoay xở chăm con sơ sinh liệu có nổi không?
Nhìn mặt con dâu, tôi biết nếu tôi sang chăm con gái, sau này bước chân vào nhà con trai sẽ chẳng còn thoải mái nữa.
Hôm đó mẹ ruột con dâu gọi điện bảo tôi là bà ấy phải về quê chăm ông nhà, nhờ tôi chăm con dâu khi sinh nở. (Ảnh minh họa)
Tôi suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, tôi quyết định đưa con gái và con dâu về nhà mình ở cữ. Tôi sẽ chăm cả mấy mẹ con ở nhà mình. Một mình tôi không xuể thì gọi chồng cùng hỗ trợ.
Tôi báo với con trai và con dâu. Con trai chỉ ừ nhẹ một tiếng, còn con dâu thì lo lắng:
– Mẹ chăm 2 bà đẻ cùng lúc, rồi hai đứa nhỏ nữa… Mẹ có chịu nổi không?
Tôi hiểu lo lắng đó. Tôi cũng biết sức mình có hạn. Nhưng vì muốn mọi chuyện được êm ấm, tôi không than phiền, chỉ bảo:
– Nếu mẹ không kham hết thì để bố con phụ nấu nướng, lau dọn. Nhà bố mẹ rộng, nhiều phòng, cũng không xa nhà hai đứa nên con trai và con rể có thể dọn về đây ở luôn. Chúng nó tan làm về thì phụ bố mẹ một tay.
Tôi nghĩ, nếu vợ chồng già chúng tôi có thể hy sinh được đến mức đó mà vẫn bị phàn nàn, thì sau này đừng mong tôi giúp đỡ gì nữa.
Con gái ban đầu còn dỗi, bảo tôi thiên vị con dâu. Tôi liền nói thẳng:
– Mẹ chăm chị dâu, con bảo mẹ bất công. Mẹ chăm con, chị dâu cũng sẽ nói vậy. Con thương mẹ thì nghe mẹ sắp xếp.
Tôi yêu con gái vì nó là máu mủ do mình sinh ra. Nhưng con dâu cũng là người đã vì con trai tôi mà sinh nở, tôi là mẹ chồng cũng phải có trách nhiệm.
Nghĩ thông rồi, tôi bắt tay vào chuẩn bị từ chỗ nghỉ, đồ dùng cho sản phụ, thực đơn hàng ngày, chia thời gian chăm từng đứa… Tất bật nhưng lòng nhẹ nhõm. Vì ít nhất, tôi không còn phải đứng giữa, không phải chọn bên này bỏ bên kia.
Tôi cũng dặn sẵn từ giờ trở đi nếu ai còn chê trách, hờn dỗi, đùn đẩy, tôi sẽ buông tay. Ai nấy tự lo, tôi không kham nổi mãi.
Gia đình là nơi để yêu thương, chứ không phải nơi để ganh đua thiệt hơn. Tôi mong các con hiểu điều đó, để những tháng ngày sau này, tôi vẫn có thể là người mẹ, người bà ấm áp giữa hai phía nội ngoại.