Hai bên cứ giằng co mãi, khiến mọi người xung quanh tò mò nhìn sang. Cuối cùng, bố mẹ chồng lên tiếng dàn xếp.
Ngày tôi quyết định lấy chồng, bố mẹ từng phản đối dữ dội. Là con một, lại lớn lên trong gia đình khá giả ở thành phố, bố mẹ không chấp nhận việc tôi lấy một người đàn ông quê, nhà lại có hai anh em trai. Trong mắt họ, đó là “nhảy vào hố lửa”.
Tôi biết rõ hoàn cảnh hai bên quá khác biệt, nhưng chồng tôi là người hiền lành, thật thà và rất mực quan tâm tôi cũng như bố mẹ tôi. Tôi không nỡ rời xa một người đàn ông tốt như thế. Hơn nữa, tôi tin rằng cảnh nghèo của anh chỉ là tạm thời, vì anh có chí tiến thủ, lại chăm chỉ là một “cổ phiếu tiềm năng” đáng để đầu tư.
Sau nhiều lần đấu tranh, cuối cùng tôi cũng thuyết phục được bố mẹ đồng ý cho chúng tôi kết hôn. Lúc cưới, quả thật nhà chồng không có gì đáng kể.
Không có tiền mua nhà, sính lễ cũng chỉ lo được 50 triệu. Ngược lại, bố mẹ tôi rộng rãi chuẩn bị cho tôi một căn nhà làm của hồi môn, thêm 100 triệu tiền mặt. Tiền sính lễ, bố mẹ tôi không lấy một xu, để tôi mang về làm vốn riêng. Sự hào phóng ấy khiến gia đình chồng không khỏi cảm kích, liên tục nói rằng họ mang ơn bố mẹ tôi, mang ơn tôi.
Sau cưới, đúng như tôi dự đoán, sự nghiệp của chồng phát triển rất nhanh. Chỉ vài năm, anh được cất nhắc lên làm giám đốc khu vực của một tập đoàn lớn. Có tiền, anh liền mua đứt một căn hộ mới, đứng tên tôi, coi như bù đắp cho việc ngày cưới chẳng có gì đáng giá.
Ngày tôi quyết định lấy chồng, bố mẹ từng phản đối dữ dội. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi đối đãi rất tốt với cả hai bên nội ngoại, kể cả với anh trai và chị dâu. Ba năm trước, con trai của anh trai chị dâu thi đậu vào trường cấp 3 ở huyện, gần nhà tôi. Vì thuận tiện cho việc học hành, vợ chồng tôi nhận cháu về ở cùng, vài tháng cháu mới về quê một lần.
Trong suốt 3 năm cháu sống cùng, vợ chồng tôi lo toàn bộ chi phí ăn ở, học thêm, sách vở. Anh chị từng đề nghị gửi tiền sinh hoạt mỗi tháng, nhưng tôi từ chối vì nghĩ rằng dù gì cũng là cháu ruột, hoàn cảnh anh chị lại khó khăn.
Ba năm trôi qua, cháu đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Ngày biết tin, anh chị mừng rơi nước mắt. Khi vợ chồng tôi định thưởng cháu 5 triệu, chị dâu lại cương quyết từ chối, nói đã mang ơn nhiều rồi, không dám nhận thêm.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện dừng lại ở đó. Nào ngờ, 3 năm sau, con trai tôi cũng đậu đại học. Vui mừng, vợ chồng tôi mở 6 bàn tiệc mời họ hàng, bạn bè đến chung vui. Ai nấy đều ăn uống vui vẻ, không khí đầm ấm rộn ràng.
Sau tiệc, tôi đang định ra quầy thanh toán thì bất ngờ chị dâu, người xưa nay chi tiêu vô cùng tiết kiệm, quanh năm chẳng dám mua cho mình bộ đồ mới, bỗng bước đến rồi đẩy tôi ra và giật lấy hóa đơn từ tay nhân viên phục vụ, nói lớn:
– Tiệc hôm nay, ai cũng đừng tranh trả tiền với tôi!
Chị nhanh chóng quét mã thanh toán trước khi tôi kịp phản ứng. Nhìn hóa đơn hơn 7 triệu trên tay, tôi sững sờ. Vội vàng, tôi kéo tay chị, năn nỉ trả lại tiền:
– Con em đậu đại học, sao có thể để chị tốn kém như vậy?
Chồng tôi cũng lên tiếng:
– Anh chị còn phải lo cho cháu ăn học, điều kiện kinh tế cũng không dư dả, lần này để tụi em lo.
Sau tiệc, tôi đang định ra quầy thanh toán thì bất ngờ chị dâu bước đến, giật lấy hóa đơn trong tay tôi rồi trả tiền. (Ảnh minh họa)
Nhưng chị dâu lắc đầu, mắt rưng rưng:
– Ba năm trước tụi em nuôi con chị không tính toán một đồng. Chị có đưa tiền, tụi em cũng không nhận. Giờ chị chỉ còn cách này để báo đáp, coi như là chị thay cháu cảm ơn hai em.
Chồng tôi vội nói:
– Chị ơi, chuyện đó là một việc, hôm nay là tiệc cho con em, không thể lẫn lộn được.
Hai bên cứ giằng co mãi, khiến mọi người xung quanh tò mò nhìn sang. Cuối cùng, bố mẹ chồng lên tiếng dàn xếp:
– Vợ chồng thằng hai nuôi cháu 3 năm, vợ chồng thằng cả mang ơn trong lòng. Nay không để tụi nó trả tiền, chúng nó áy náy. Coi như tiền này là tụi nó mừng cháu đậu đại học. Sau này, nếu anh chị hay cháu có khó khăn gì, tụi con giúp thêm là được. Anh em thì tính rõ ràng, nhưng đừng so đo quá mà mất tình cảm.
Nghe đến đây, tôi không cầm được nước mắt. Tôi từng không mong nhận được báo đáp gì khi chăm cháu, nhưng hành động của chị dâu khiến tôi thực sự xúc động. Một người sống tiết kiệm từng đồng như chị, vậy mà lại sẵn lòng bỏ ra gần 8 triệu cho tiệc mừng con tôi, đó không chỉ là sự trả ơn, mà là cả tấm lòng.
Nhìn lại cuộc hôn nhân của mình, tôi càng thêm chắc chắn rằng mình đã lựa chọn đúng người. Chồng tôi là người tử tế, gia đình anh cũng biết điều, sống có trước có sau, không hề có kiểu lợi dụng hay tính toán.
Người ta hay nói, lấy người đàn ông xuất thân nghèo khó là khổ. Nhưng thực ra, điều đáng sợ không phải là người đàn ông nghèo, mà là gia đình phía sau anh ta. Chỉ cần gia đình chồng sống tử tế, có tình nghĩa, thì cô gái nào cũng có thể rộng lòng. Vì hơn cả vật chất, thứ giữ được hạnh phúc lâu dài vẫn là tình người.