Lúc đó, trong đầu tôi thoáng nghĩ: “Anh có người mới rồi sao?” Cảm xúc trào lên, không phải ghen, mà là một sự hụt hẫng khó gọi tên.
Tôi và Dũng ly hôn cách đây gần 3 năm, sau một chuỗi ngày cãi vã không hồi kết. Lý do chia tay chẳng phải vì người thứ ba, mà vì chúng tôi quá khác biệt trong cách sống, cách yêu và cả cách nuôi dạy con. Tôi hướng nội, cẩn trọng và nghiêm khắc, còn Dũng phóng khoáng, đôi khi vô tâm và quá chiều con. Những va chạm tưởng nhỏ, tích tụ theo tháng năm, rồi cuối cùng bùng nổ.
Khi toà tuyên án, tôi giành được quyền nuôi bé Sâu, con gái nhỏ mới tròn 4 tuổi. Nhưng chỉ một năm sau, tôi gặp biến cố công việc, phải ra nước ngoài làm việc theo hợp đồng hai năm. Vì không thể mang theo con, tôi đành để Sâu ở lại với bố.
Mỗi tuần tôi đều gọi điện về vài lần, nghe con cười nói ríu rít mà lòng nặng trĩu. Có tháng công việc gấp, tôi chỉ kịp nói đôi lời rồi lại lao vào deadline, những cuộc gọi vì thế thưa dần. Tôi vẫn gửi tiền đều, vẫn âm thầm dõi theo, nhưng cảm giác day dứt chưa một ngày nguôi ngoai.
Sau hai năm ở nước ngoài, tôi về nước. Ngay ngày hôm đó, tôi đã đến nhà chồng cũ để đón con mà không báo trước, vì tôi muốn tạo bất ngờ cho con gái.
Khi đến nơi, cửa nhà không khoá, tôi đẩy nhẹ rồi bước vào, nghĩ bụng chắc con đang chơi trong phòng. Nhưng căn nhà im ắng lạ thường, chỉ có tiếng rên khe khẽ vọng ra từ phòng ngủ. Tim tôi khựng lại một nhịp.
Tim tôi khựng lại một nhịp khi nghe thấy tiếng rên khe khẽ vọng ra từ phòng ngủ nhà chồng cũ. (Ảnh minh họa)
Tôi khựng chân trước. Trong đầu thoáng nghĩ: “Anh có người mới rồi sao?” Cảm xúc trào lên, không phải ghen, mà là một sự hụt hẫng khó gọi tên. Tôi đã không còn là vợ anh, nhưng nghe âm thanh đó trong chính căn nhà mình từng sống, tim tôi vẫn đau nhói.
Tôi tiến gần, cửa phòng khép hờ. Nhẹ đẩy ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.
Dũng đang ngồi sụp dưới sàn nhà, mồ hôi ướt đẫm áo. Anh rên rỉ trong đau đớn, tay trái run rẩy bấm chặt lấy cánh tay phải, máu đang thấm qua băng gạc. Nhưng điều khiến tôi sững sờ hơn cả là vật anh cầm trên tay, đó là một ống kim tiêm đã gãy.
Tôi hoảng hốt lao vào.
– Dũng! Anh làm gì vậy? Trời ơi, có chuyện gì thế này?
Anh ngẩng mặt lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu, miệng mấp máy nhưng không nói thành lời. Còn con gái, tôi không thấy con bé đâu. Có lẽ anh đã gửi sang nhà bà nội chơi.
Không cần nhiều lời, tôi nhanh chóng gọi xe cấp cứu. Trong suốt đoạn đường đến bệnh viện, tôi nắm chặt tay anh, không dám nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
Bác sĩ kết luận anh bị tiểu đường tuýp 1 biến chứng nặng. Anh đã phát hiện bệnh từ một năm trước nhưng giấu, tự tiêm thuốc, tự chịu đựng vì không muốn ai lo lắng. Gần đây, công việc quá tải, lại thường xuyên quên tiêm, nên bệnh trở nặng. Hôm đó, anh đang cố gắng tự tiêm insulin thì bất ngờ ngất lịm, khiến kim tiêm gãy trong tay.
Tôi nghẹn lòng. Một người đàn ông từng được tôi coi là vô tâm, hoá ra lại đang âm thầm chống chọi với bệnh tật để nuôi con, không hé nửa lời.
Tôi nghẹn lòng khi biết bệnh tình của chồng cũ. (Ảnh minh họa)
Trong lúc anh nằm truyền dịch, tôi ngồi cạnh, nắm lấy tay anh. Đôi bàn tay từng ấm áp ôm tôi những đêm mưa bão, giờ đây xanh xao, yếu ớt đến nhói lòng. Rồi anh thều thào:
– Anh… không muốn làm phiền em. Em đang sống tốt, anh không muốn kéo em vào chuyện của mình nữa. Cũng may, hôm đó anh đưa Sâu sang nhà bà nội chơi, không nó thấy cảnh đó chắc sợ lắm.
Tôi bật khóc, nghẹn ngào nói:
– Anh ngốc quá. Dù không còn là vợ chồng, em vẫn là mẹ của con anh, là người đã từng xem anh là cả thế giới. Sao em có thể làm ngơ?
Sau khi xuất viện, tôi ở lại chăm sóc chồng cũ mấy hôm. Mẹ chồng cũ cũng đưa bé Sâu về nhà để tôi gặp mặt. Nhìn con gái quấn quýt bên bố, đêm nhìn con ngủ thiếp đi trong lòng tôi, khuôn mặt bé thơ hiện rõ sự bình yên, tôi bỗng nhận ra gia đình không nhất thiết phải là danh nghĩa vợ chồng, mà là khi người ta còn biết lo lắng, quan tâm đến nhau, dù chỉ là trong im lặng.
Vài tuần sau, khi sức khoẻ Dũng ổn định, tôi đề nghị:
– Hay là… em dọn về sống cùng anh và con được không? Em không ép anh quay lại, nhưng ít ra, mình có thể chăm sóc con cùng nhau. Và em sẽ giúp anh điều trị bệnh…
Dũng nhìn tôi rất lâu, rồi gật đầu.
– Anh biết, chúng ta đã từng đi sai đường. Nhưng nếu em cho anh cơ hội được bước lại, dù chỉ là với tư cách một người bố, anh sẵn sàng.
Tôi mỉm cười. Đó không phải cái kết cổ tích, nhưng là một cái kết đẹp, nơi người ta học cách yêu lại, không phải bằng đam mê rực cháy, mà bằng sự nhẫn nại, trưởng thành và lòng bao dung. Cuộc sống vốn dĩ không thiếu những lối rẽ bất ngờ, điều quan trọng là ta có đủ dũng khí để quay đầu và bước tiếp cùng nhau không…