“Linh, con tặng nhiều vậy, con điên rồi à?”, mẹ tôi tròn mắt nhìn tôi khi nghe tôi kể. Nhưng bố lại khen tôi làm đúng.
Năm 28 tuổi, tôi cưới chồng. Anh ấy hơn tôi một tuổi, làm thầu xây dựng. Bố mẹ anh mất sớm, chỉ còn cô em gái tên Minh đang học đại học, nhỏ hơn tôi 8 tuổi.
Chúng tôi cưới nhau trong sự chúc phúc của người thân, bạn bè. Nhưng sau đám cưới là những tháng ngày vợ chồng ngược xuôi, gặp nhau chẳng được mấy lần. Rồi anh ấy ngoại tình.
Tết năm đó, anh về nhà, thẳng thừng nói muốn ly hôn. Tôi sĩ diện, nhất quyết không chịu.
Tôi tự lừa mình, cứ cố bám víu lấy cuộc hôn nhân đầy những vết rạn. Nhưng rồi anh ấy vẫn lạnh lùng đuổi tôi ra khỏi nhà, giữa mùa đông giá rét, khi tôi không có nổi một đồng trong túi.
Đêm đó, tôi đang đứng bần thần dưới trời đêm thì nghe tiếng gọi phía sau:
– Chị dâu! Chờ em với!
Em gái chồng chạy tới, quấn áo khoác lên người tôi.
– Chị không có chỗ đi thì về chỗ bạn em tạm ở. Em dẫn chị đi.
Tôi bật khóc, ôm chầm lấy em. Đó là đêm tôi không bao giờ quên.
Tôi và chồng cũ ly hôn vì anh ta ngoại tình. (Ảnh minh họa)
Sau Tết, chúng tôi chính thức ly hôn. Ký giấy xong chưa bao lâu, tôi đi khám sức khỏe định kỳ theo lịch của công ty sắp xếp thì nhận được điện thoại của Minh:
– Chị ơi, anh em bị tai nạn xe… mất rồi.
Chưa kịp nói gì, cô ấy đã tắt máy. Ngay lúc đó, tôi cũng biết mình mang thai hơn hai tháng. Một tin vui và một tin buồn cùng đến khiến tôi bàng hoàng. Khi mọi việc hậu sự xong xuôi, tôi nói với Minh rằng mình không muốn giữ đứa bé. Lúc đó, con bé nói:
– Chị à, đứa trẻ vô tội. Chị cứ sinh đi, em giúp chị nuôi.
Những lời của em khiến tôi nghĩ lại. Có lẽ con đến bên tôi lúc đó chính là duyên số, là một sự bầu bạn mà ông trời gửi tới. Tôi quyết định giữ lại đứa trẻ.
Từ ngày đó, Minh như người trong nhà. Cô ấy thường xuyên qua lại, giúp tôi trông con, chăm lo cho cuộc sống của hai mẹ con tôi từng chút một.
Ra trường, Minh không chọn thành phố lớn, mà ở về quê, nhận việc văn phòng lương ba cọc ba đồng, chỉ vì muốn tiện trông cháu cho tôi. Những năm tháng đó, nhờ em chồng, tôi mới yên tâm buôn bán và có được ngày hôm nay. Bây giờ, khi em chuẩn bị lấy chồng, tôi nghĩ mình phải làm tròn chữ tình cái nghĩa. Một tháng trước, tôi gọi em ra tâm sự:
– Em à, chị biết ơn em lắm. Nếu không có em, chắc đời chị đã rẽ sang ngã khác rồi.
Tôi lấy từ túi ra thẻ ngân hàng 300 triệu, sổ đỏ nhà và chìa khóa xe, đưa cho em. Em bàng hoàng rồi xua tay:
– Chị ơi, em không nhận đâu. Đây là việc em nên làm, là nhà em nợ chị.
Tôi cầm tay em:
– Em nhận đi, bây giờ chị chính là nhà mẹ đẻ của em. Nếu coi chị là người nhà thì đừng từ chối.
Cuối cùng, Minh cũng nhận món quà tôi đưa rồi ôm tôi khóc nức nở.
Nói mãi Minh mới nhận quà cưới của tôi. (Ảnh minh họa)
Về nhà, mẹ tôi hỏi em gái chồng cũ cưới, tôi định mừng bao nhiêu. Tôi cũng thành thật mà trả lời rằng tôi đã mừng cho em nó rồi, quà mừng gồm 300 triệu, một căn nhà và một chiếc xe.
Nghe vậy, mẹ tôi tức giận quát:
– Con điên rồi à? Nó là em gái của chồng cũ con đấy. Con quên chồng cũ từng đối xử với con thế nào rồi hả?
Tôi pha hai ly sữa nóng, đưa cho bố mẹ rồi nhẹ nhàng nói:
– Bố mẹ à, anh ta là anh ta, cái Minh là cái Minh. Nợ ân tình phải trả chứ không thể vì chuyện cũ mà sống nhỏ nhen được. 8 năm qua, nếu không có Minh, con không có ngày hôm nay đâu. Nó bỏ cả tương lai chỉ để ở gần giúp con chăm con, lo cho gia đình mình. Con không thể để em ấy lấy chồng tay trắng, để nhà chồng coi thường.
Mẹ tôi nghe xong thì im lặng, còn bố thì trầm giọng nói:
– Con làm đúng lắm. Bố mẹ ốm đau bệnh tật quanh năm không giúp gì được cho con. Khi con khó khăn nhất, chính nó đã đỡ đần con. Nó cũng thường xuyên qua nhà thăm hỏi bố mẹ, giúp đỡ tận tình không nề hà gì. Thực ra, nó cũng là đứa mệnh khổ, không có người thân. Từ lâu bố cũng coi nó như con gái trong nhà rồi, nhưng ngặt nỗi thân mang bệnh, không dám nhận nó vì sợ làm liên lụy nó.
Tôi nghẹn ngào. Ngày cưới của Minh, chính bố mẹ tôi làm đại diện nhà gái, long trọng đưa em về nhà chồng. Giữa đời sống hối hả này, tôi chỉ mong mình không quên chữ nghĩa. Người tốt rồi sẽ gặp lành, đó là đạo lý tôi tin.