Tôi chết lặng. Bàn tay buông thõng, điện thoại rơi xuống nền nhà lạnh buốt. Tôi thấy mình như rơi vào vực thẳm. Một tháng thôi… Anh đã có người khác rồi sao?
Tôi và anh quen nhau từ khi còn học đại học. Những ngày tháng thanh xuân, chúng tôi gắn bó như hình với bóng. Mỗi buổi sáng đạp xe đi học, mỗi chiều ngồi thư viện, tối về cùng nhau ăn cơm bụi, chẳng ai nghĩ rằng hai đứa tay trắng ấy lại có thể đi cùng nhau suốt những năm tháng thanh xuân đến tận lễ cưới.
Chúng tôi kết hôn 2 sau khi ra trường. Không nhà, cũng chẳng có tiệc cưới rình rang. Căn phòng trọ 20m² trở thành tổ ấm đầu tiên của hai vợ chồng. Vất vả là vậy, nhưng chúng tôi chưa bao giờ than vãn, luôn hướng đến tương lai tươi đẹp.
Sau ba năm, mọi thứ dần ổn định. Chúng tôi mua được một căn chung cư nhỏ, tậu được chiếc xe đầu tiên và chuẩn bị đón đứa con đầu lòng. Khi con trai tôi chào đời, tôi đã từng tin chắc rằng, chúng tôi sẽ sống bên nhau đến già, bình yên và hạnh phúc.
Nhưng rồi mọi thứ thay đổi, bắt đầu từ khi bố mẹ chồng đề nghị lên thành phố ở cùng để trông cháu. Ngay từ đầu, tôi đã từng nói rõ với anh rằng:
– Em có thể tự chăm con, hoặc thuê giúp việc. Em không muốn mẹ lên ở cùng vì sợ làm sứt mẻ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu rồi làm tổn thương hôn nhân của chúng ta.
Khi ấy anh đồng ý. Bố mẹ anh cũng đồng ý. Vậy mà khi con vừa đầy tháng, anh lại lặng lẽ đón bố mẹ lên mà không hỏi tôi một lời.
Tôi và anh quen nhau từ khi còn học đại học. (Ảnh minh họa)
Sự xuất hiện của bố mẹ chồng đã làm xáo trộn hoàn toàn cuộc sống của tôi. Họ coi tôi như người ngoài, thường xuyên phàn nàn chuyện nhà cửa, con cái, thậm chí trách móc vì tôi đi làm quá nhiều, không chăm con tốt bằng “con dâu người ta”. Ban đầu tôi cố nhẫn nhịn vì nghĩ ông bà đã lớn tuổi, có lòng tốt nhưng không biết cách diễn đạt. Nhưng mọi thứ dần đi quá giới hạn.
Tệ hơn, họ liên tục nói những điều không hay về tôi với anh. Ban đầu, anh còn bênh tôi, nhưng rồi sự im lặng bắt đầu thay thế. Những bữa cơm trở nên nặng nề, những đêm nằm quay lưng lại nhau ngày càng nhiều. Tôi gần như kiệt sức, vừa làm mẹ, vừa làm vợ, vừa làm dâu, vừa gồng mình để giữ hoà khí trong một mái nhà không còn tiếng cười.
Tôi từng đề nghị đưa bố mẹ anh về quê, ít nhất là trong thời gian ngắn để cả hai có không gian riêng, hâm nóng lại tình cảm. Nhưng anh phản đối gay gắt. Và trong một lần cãi nhau kịch liệt, tôi đã nói:
– Nếu anh không thể ưu tiên gia đình nhỏ của mình, thì ly hôn đi.
Câu nói đó chỉ là sự bộc phát nhất thời, nhưng anh không níu kéo, không nói thêm lời nào. Vài ngày sau, chúng tôi ra toà.
Tôi vẫn nghĩ rằng, sau khi nguôi giận, anh sẽ quay lại tìm tôi. Rằng chúng tôi chỉ đang tạm xa nhau một thời gian, rồi sẽ lại về bên nhau như trước. Nhưng một tháng trôi qua, anh hoàn toàn biến mất. Không gọi điện, không nhắn tin, không đến thăm con.
Sự xuất hiện của bố mẹ chồng đã làm xáo trộn hoàn toàn cuộc sống của tôi. (Ảnh minh họa)
Đêm qua, lòng tôi như có lửa đốt. Tôi run run bấm số anh, từng hồi chuông dài như nghẹn lại trong cổ họng. Rồi có người nhấc máy. Là một giọng nữ, trẻ trung và lạ lẫm.
– Anh ấy đang tắm, chị tìm anh có việc gì?
Tôi chết lặng. Bàn tay buông thõng, điện thoại rơi xuống nền nhà lạnh buốt. Tôi thấy mình như rơi vào vực thẳm. Một tháng thôi… Anh đã có người khác rồi sao? Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Bao kỷ niệm ùa về như thác lũ. Tôi không thể tin, người đàn ông từng hứa sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời lại rẽ sang một con đường khác dễ dàng đến vậy.
Vài phút sau, điện thoại đổ chuông trở lại. Lần này là anh. Giọng anh vẫn vậy, trầm, ấm và quen thuộc đến đau lòng. Tôi nghẹn ngào hỏi:
– Cô gái lúc nãy là ai vậy?
Anh bật cười, nhẹ nhàng đáp:
– Là cái Mai, con bác Hòa ấy. Em không nhận ra giọng con bé à? Con bé lên thành phố chơi nên ở tạm vài hôm. Em vẫn hay nghĩ nhiều như xưa nhỉ.
Tôi chết lặng khi nghe thấy tiếng phụ nữ khi gọi điện cho chồng cũ. (Ảnh minh họa)
Hóa ra, đó là em họ của anh. Khi biết danh tính cô gái đó, tôi đã không kìm được nước mắt. Im lặng một lúc, anh nói tiếp:
– Một tháng vừa qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh biết mình đã sai. Lẽ ra anh phải bảo vệ em nhiều hơn, thay vì để em chiến đấu một mình trong chính ngôi nhà của mình.
Tôi không nói gì, chỉ có tiếng nấc khe khẽ. Trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra không phải ai cũng có được cơ hội để quay đầu, nhưng chúng tôi đã may mắn.
Vài ngày sau, anh đến đón tôi và con. Không hoa, không lời thề hứa, chỉ có ánh mắt dịu dàng và cái nắm tay siết chặt. Chúng tôi không trở lại như xưa mà bắt đầu lại, chậm hơn, nhẹ nhàng hơn và biết trân trọng hơn.
Có những cuộc chia ly không phải là kết thúc, mà là một khoảng lặng để hai người học lại cách yêu thương. Nếu còn yêu, đừng buông tay quá sớm. Vì có những người, chỉ cần quay đầu… vẫn luôn ở đó, chờ ta trở về.