Tôi chưa bao giờ nghĩ đời mình lại có ngày kịch tính như trong phim truyền hình. Tôi, một cô gái bình thường với một cuộc sống tưởng như bình lặng, lại rơi vào vòng xoáy của số phận, chỉ vì một buổi… ra mắt người yêu.
Bạn trai tôi tên Tuấn, là người đàn ông đầu tiên khiến tôi muốn lấy làm chồng. Chúng tôi quen nhau qua một dự án thiện nguyện và dù cuộc sống của anh có phần bí ẩn, ít nói về gia đình, không đăng gì lên mạng nhưng tôi vẫn yêu anh bằng một niềm tin gần như mù quáng.
Bởi tôi thấy anh sống tử tế, làm việc chăm chỉ, biết lắng nghe, lại luôn âm thầm chăm lo cho tôi. Một người đàn ông như thế, tôi không muốn đánh mất. Vì thế, tôi quyết định đưa anh về ra mắt mẹ.
Nói về gia đình tôi, bố tôi mất từ khi tôi còn nhỏ. Mẹ nuôi tôi khôn lớn một mình, vất vả nhưng luôn dịu dàng, chưa bao giờ than phiền. Mẹ hay bảo với tôi:
– Chỉ cần con hạnh phúc là mẹ mừng rồi, mẹ không mong cầu gì hơn nữa.
Chiều hôm đó, Tuấn mặc sơ mi trắng, tay cầm giỏ trái cây và hộp bánh, bước vào nhà tôi với nụ cười hiền hậu. Tôi cứ nghĩ mẹ sẽ cười khẽ, gật đầu và vào pha trà như bao bà mẹ khác. Nhưng không… Khi mẹ vừa bước từ trong bếp ra, ánh mắt bà chạm vào mặt Tuấn chưa đầy ba giây thì bà sững lại.
Gương mặt mẹ trắng bệch, cái khăn lau đang cầm trên tay rơi xuống đất. Rồi trước ánh mắt kinh ngạc của tôi và Tuấn, mẹ bật khóc.
– Không thể nào… Không thể nào…
Mẹ lắp bắp, tay ôm ngực rồi bất ngờ quỳ sụp xuống.
Xác định sẽ lấy Tuấn làm chồng, tôi đã đưa anh về nhà ra mắt mẹ. (Ảnh minh họa)
Tôi hoảng loạn, vội chạy đến đỡ mẹ dậy, lo lắng hỏi:
– Mẹ! Mẹ bị sao thế? Đây là Tuấn! Là người con yêu, có chuyện gì ạ mẹ?
Tuấn thì đứng chết trân, mặt không còn giọt máu. Mẹ tôi ngẩng đầu, bàn tay run rẩy vươn về phía Tuấn, nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi:
– Cháu tên là gì? Cháu sinh năm bao nhiêu? Mẹ cháu là ai?
Tuấn lắp bắp trả lời dù chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra:
– Dạ… Cháu tên Nguyễn Minh Tuấn, sinh năm 1994. Mẹ cháu là Lê Thu Hương nhưng mẹ mất từ năm cháu 5 tuổi. Từ đó cháu sống với bố.
Cả người mẹ tôi cứng đờ. Mẹ nhìn tôi, rồi nhìn Tuấn, rồi bật khóc to hơn. Mẹ nghẹn ngào:
– Trời ơi, đúng là con. Con trai của chị Hương đây rồi.
Mẹ tôi kể, ngày xưa, vài năm trước khi sinh tôi, mẹ từng có một người bạn thân thiết tên là Hương. Hai người thân nhau như chị em ruột. Khi mẹ tôi gặp khó khăn, chính bác Hương là người luôn bên cạnh, giúp đỡ không toan tính.
Bác Hương từng có một mối tình sâu đậm với một người đàn ông giàu có, cũng chính là bố ruột của Tuấn. Nhưng trớ trêu thay, ông ta đã có gia đình. Khi biết bác Hương mang thai, ông ta lập tức chối bỏ trách nhiệm, lạnh lùng cắt đứt liên lạc, để mặc bác một mình với đứa bé trong bụng.
Bác Hương mồ côi từ nhỏ, luôn khát khao có một mái ấm thực sự, nên dù phải đơn độc, vẫn quyết định giữ lại đứa trẻ, chính là Tuấn. Những năm tháng sau đó, mẹ tôi và bác Hương cùng nhau nuôi nấng Tuấn.
Cả người mẹ tôi cứng đờ khi nhìn thấy mặt bạn trai tôi. (Ảnh minh họa)
Khi Tuấn lên 4 tuổi, bác Hương không may gặp tai nạn qua đời. Biết tin, bố ruột anh bất ngờ xuất hiện đòi đón anh về nuôi. Không có ràng buộc pháp lý, mẹ tôi đành đau đớn giao anh cho ông ta.
Nhưng sau khi nhận lại Tuấn, người đàn ông ấy lại bặt vô âm tín. Mẹ tôi tìm kiếm suốt nhiều năm mà không hề có manh mối. Tất cả những gì bà còn giữ được chỉ là một tấm ảnh cũ, mờ nhòe, chụp Tuấn lúc còn bé. Không ngờ rằng sau hơn 30 năm, giờ đây Tuấn lại đứng trước mặt mẹ tôi với tư cách là bạn trai tôi.
Mẹ tôi ôm chầm lấy Tuấn, khóc nức nở như thể vừa tìm lại người thân thất lạc. Tuấn cũng không kìm được nước mắt. Lần đầu tiên tôi thấy anh yếu đuối đến vậy.
Một tuần sau, mẹ gọi tôi và Tuấn lại, nắm tay cả hai đặt vào nhau và mỉm cười:
– Gặp nhau là duyên số. Có lẽ ông trời thương nên mới cho hai đứa tìm được nhau, rồi tìm lại cả mẹ. Mẹ rất hài lòng về chàng rể này.
Và thế là, chúng tôi làm đám cưới. Hiện tại, vợ chồng tôi sống cùng với mẹ, tình cảm gia đình rất tốt.
Cuộc đời có thể đầy bất ngờ, có thể xoay lật khiến ta đau đớn đến kiệt cùng. Nhưng nếu đủ lòng tin vào điều tốt đẹp, ta sẽ thấy rằng đôi khi, chính những giọt nước mắt trong ngày ra mắt… lại là dấu hiệu của một phép màu sắp xảy ra.