Tôi chưa từng nghĩ rằng có một ngày, người phụ nữ mạnh mẽ như tôi lại phải thở dài trước cảnh mẹ chồng đến chơi… mà 3 tháng không hề có ý định rời đi. Càng không ngờ, vào một đêm khuya thanh vắng, khi khát nước thức dậy, tôi lại nghe được cuộc trò chuyện giữa chồng và mẹ chồng khiến tôi đứng lặng tại chỗ.
Tôi và chồng là bạn đại học, yêu nhau 4 năm rồi quyết định kết hôn sau khi tốt nghiệp. Khi đó, bố mẹ tôi phản đối kịch liệt. Họ bảo tôi:
– Môn không đăng, hộ không đối. Không cưới xin gì hết.
Bố mẹ tôi đều là cán bộ nhà nước, gia đình có điều kiện. Trong khi đó, chồng tôi sinh ra trong một gia đình đơn thân, mẹ là công nhân nghỉ hưu, còn có một người em trai đang ăn học. Mẹ tôi thậm chí từng dẫn cả em họ đến để khuyên tôi chia tay. Bà muốn tôi về quê thi công chức, sống một cuộc sống bình dị, an nhàn, gần bố mẹ.
Nhưng tôi kiên quyết không nghe. Tôi tin vào tình yêu của mình, tin rằng chỉ cần hai người yêu nhau thì mọi khó khăn rồi sẽ vượt qua. Mặc kệ nước mắt của mẹ, ánh mắt bất lực của bố, tôi xách vali theo anh về quê anh.
Tôi xin được một công việc lương 12 triệu, anh cũng tìm được việc với mức lương 17 triệu. Khi chuẩn bị đám cưới, mẹ anh nói thẳng với tôi:
– Mẹ không có tiền, các con thuê nhà mà ở cho thoải mái. Sính lễ mẹ cũng không có nhiều, chỉ bỏ vài triệu làm “lễ đen” cho có lệ thôi. Nhưng con yên tâm, mẹ sẽ mua cho con một chiếc nhẫn vàng 1 chỉ làm kỷ niệm.
Tuy sính lễ ít ỏi nhưng tôi không buồn. Tôi tin chỉ cần sống với người mình yêu, dù khổ mấy cũng xứng đáng.
Ngày đó mẹ anh nói thẳng chỉ cho 1 chỉ vàng làm quà. (Ảnh minh họa)
5 năm trời sau cưới chúng tôi sống tằn tiện, không quần áo mới, không mỹ phẩm xịn, không du lịch, không ăn hàng, không xem phim. Chúng tôi cố gắng tiết kiệm từng đồng để đủ tiền đặt cọc mua nhà. Ngày ký hợp đồng, tôi mất ngủ vì hạnh phúc, vì đó là tổ ấm do chính hai vợ chồng gây dựng, không nhờ cậy ai.
Khi tôi mang thai, mẹ chồng nói bà vẫn đang đi làm, không thể chăm sóc. Thực ra, bà đang dành dụm tiền để giúp em trai chồng mua nhà. Tôi bụng to vẫn đi làm đến sát ngày sinh.
Sau sinh, mẹ tôi phải đến chăm tôi ở cữ. Khi thấy chồng tôi chăm sóc tôi chu đáo, mẹ rất hài lòng, lúc về còn để lại 700 triệu. Nhờ đó, vợ chồng tôi trả hết nợ nhà, mua xe, dành tiền cho con. Sau này, khi chúng tôi mua căn nhà thứ hai, đó là một căn nhà có sân vườn, mẹ tôi lại hỗ trợ thêm 300 triệu. Tổng cộng bố mẹ tôi đã đưa cho vợ chồng tôi 1 tỷ, trong khi mẹ chồng chưa từng đưa đồng nào.
Tuy nhiên, tôi cũng chẳng buồn vì chồng chăm sóc tôi rất chu đáo. Không nói điêu chứ từ ngày cưới đến nay, tôi không phải nấu ăn, làm việc nhà, đi làm được chồng đón đưa tận nơi. Chồng tôi thậm chí còn dạy con học, đưa đón con mỗi ngày. Tôi thật sự rất mãn nguyện.
Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua, rồi một ngày mẹ chồng tới nhà tôi, không nói lý do, chỉ bất ngờ mua cho cháu ít hoa quả. Tôi đoán bà nghỉ việc rồi, buồn nên đến ở chơi ít hôm. Nhưng “chơi” tới 3 tháng mà không nói gì đến chuyện đi, tôi bắt đầu cảm thấy không ổn. Tôi hỏi chồng:
– Mẹ định bao giờ về?
Anh chỉ im lặng.
Tôi hỏi chồng bao giờ mẹ anh về thì anh chỉ im lặng. (Ảnh minh họa)
Tối hôm đó, tôi khát nước, dậy đi lấy nước thì nghe tiếng thì thầm ở phòng khách. Là chồng tôi và mẹ chồng đang nói chuyện. Giọng anh rất cứng rắn:
– Mẹ không chăm sóc vợ con lúc sinh, cũng không giúp gì khi con của con còn nhỏ, giờ lại bán nhà đưa tiền cho em trai rồi qua đây muốn ở dưỡng già, mẹ nghĩ như vậy hợp lý không? Dù vợ con đồng ý, con cũng không đồng ý.
Giọng mẹ chồng chát chúa:
– Mẹ là người sinh ra con, mẹ có chăm vợ, chăm con cho con hay không thì con cũng phải nuôi mẹ. Mẹ có lương hưu 5 triệu mỗi tháng, đưa con 2 triệu tiền ăn là được rồi!
Chồng tôi không ngần ngại đáp:
– Chúng con mua hai căn nhà, bố mẹ vợ giúp 1 tỷ, mẹ chưa từng đưa xu nào. Vợ con là con một, sau này bố mẹ cô ấy già cũng phải về đây ở. Mẹ nên quay về với em trai, ai nhận tiền thì người đó nuôi, như vậy mới công bằng!
Mẹ chồng giận dữ:
– Vậy thì coi như mẹ chưa từng sinh ra cái thứ bất hiếu như anh!
Nghe xong, tôi sững người. Không phải vì bất ngờ, mà là… thầm mừng. Tôi từng lo lắng nếu chồng bị kẹt giữa mẹ và vợ, anh sẽ chọn bên mẹ. Nhưng không, anh công bằng, rõ ràng và dứt khoát. Sáng hôm sau, mẹ chồng thu dọn đồ đạc, lặng lẽ rời đi, không ầm ĩ, không có nước mắt, chỉ là kết thúc một giai đoạn.
Mọi người vẫn thường hỏi tôi có thấy hối hận vì ngày xưa bất chấp tất cả để theo tình yêu. Giờ đây tôi có thể mỉm cười thẳng thắn nói rằng tôi đã chọn đúng người.
Xem thêm: Bố vợ lên chơi luôn miệng khen anh rể, tôi nói một câu khiến ông xấu hổ bỏ về