Căn phòng lặng như tờ. Ba người ngồi đối diện nhau, không ai nói gì.
Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi mới 8 tuổi. Họ từng yêu nhau sâu đậm, nhưng những mâu thuẫn gia đình, công việc, tiền bạc… đã đẩy họ xa dần. Rồi bố tôi có người phụ nữ khác, cuộc hôn nhân của bố mẹ cứ thế vỡ vụn.
Tôi không còn nhớ rõ ngày hai người ký đơn ly hôn, chỉ nhớ rằng mẹ khóc rất nhiều, còn bố thì im lặng, thu dọn đồ đạc và rời đi như thể chưa từng tồn tại trong cuộc sống chúng tôi.
Tòa án cho tôi quyền lựa chọn sống với ai, và như bản năng của một đứa trẻ, tôi chọn mẹ, người luôn ôm tôi vào lòng mỗi khi tôi khóc, người luôn biết tôi thích ăn gì, sợ gì. Từ đó, tôi và mẹ sống nương tựa vào nhau. Mẹ dắt tôi đến một thành phố xa lạ, bắt đầu lại cuộc đời bằng một quán ăn nhỏ.
Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ và độc lập. Suốt những năm tháng đó, bà chưa từng nhắc lại về người chồng cũ, cũng không bao giờ phàn nàn về cuộc sống đơn thân. Tôi từng nghĩ, mẹ sẽ sống một mình đến già, vì nhiều lần tôi thuyết phục mẹ đi bước nữa nhưng bà không chịu.
Cho đến ngày hôm ấy.
Tôi vô cùng lo lắng khi nghe tiếng nôn ọe của mẹ qua điện thoại. (Ảnh minh họa)
Tôi gọi điện về trước, thông báo sẽ về thăm mẹ vài hôm. Lúc đầu mẹ còn ngăn cản, bảo tôi bận rộn thì nên nghỉ ngơi chứ đừng lo cho bà. Nhưng rồi giữa cuộc gọi, tôi nghe thấy tiếng bà nôn trong điện thoại. Trực giác mách bảo có điều gì không ổn, bà đang giấu tôi chuyện gì đó nên tôi vội vàng đặt vé xe về quê luôn.
Rồi khi tôi bước vào nhà, điều đầu tiên khiến tôi chết lặng không phải là vẻ xanh xao hay tiều tụy của mẹ, mà là… chiếc bụng đã nhô cao rõ rệt. Một người phụ nữ 45 tuổi, sắp làm bà ngoại, lại đang mang thai? Tôi lắp bắp, không tin vào mắt mình:
– Mẹ… mẹ đang… mang thai sao?
Bà không trả lời ngay, chỉ kéo tôi vào nhà và ngồi xuống ghế. Rồi với giọng nói trầm tĩnh nhưng có phần bối rối, bà kể cho tôi nghe tất cả, rằng bà đã quen một người đàn ông, cảm thấy có thể dựa vào và muốn sống phần đời còn lại bên ông ấy. Họ đã kết hôn và đứa trẻ trong bụng là kết tinh của tình yêu muộn màng ấy.
Tôi tức giận, đau đớn và hụt hẫng. Tôi không ngăn cản mẹ tái hôn, nhưng tôi cảm thấy bị bỏ rơi, bị giấu giếm. Tại sao mẹ không nói với tôi? Tại sao bà chọn sinh con ở cái tuổi này, khi rủi ro quá lớn? Tôi hét lên:
– Người đàn ông đó là ai? Con muốn gặp ông ta!
Bà nhìn tôi, có vẻ chần chừ, nhưng rồi vẫn gọi điện thoại cho chồng mới, bảo ông ấy về nhà. Tôi ngồi trong phòng khách, lòng ngổn ngang hàng trăm câu hỏi, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên. Tôi lao ra mở cửa với một cơn giận dữ. Nhưng, người đứng trước mặt tôi khiến tôi chết sững.
– Bố?
Tôi ngỡ ngàng thốt lên. Không thể nhầm lẫn đi đâu được. Dù mái tóc đã pha sương, dù nét mặt đã nhiều nếp nhăn hơn trước, dù nhiều năm không gặp lại, tôi vẫn nhận ra ngay đó chính là người bố đã từng bỏ rơi mẹ con tôi, người đàn ông mà tôi tưởng sẽ không bao giờ quay lại cuộc đời mình.
Căn phòng lặng như tờ. Ba người ngồi đối diện nhau, không ai nói gì. Cuối cùng, mẹ tôi lên tiếng, giọng dịu dàng:
– Chúng ta định chờ thêm một thời gian mới nói cho con biết. Không phải vì muốn giấu, mà vì sợ con không thể chấp nhận…
Tôi choáng váng khi biết mẹ tái hôn với bố. (Ảnh minh họa)
Thì ra, năm đó không lâu sau ly hôn, bố tôi đã chia tay với người tình và đến nay chưa từng tái hôn với ai. Ông từng đến gặp mẹ tôi nhưng bị bà đuổi đi, ngăn cấm không cho gặp tôi. Sau vài lần cố gắng nhưng vô ích, ông đành thôi không tới nữa vì sợ gây xáo trộn cuộc sống của mẹ con tôi. Dẫu vậy, bao năm qua ông vẫn âm thầm gửi tiền chu cấp nuôi con, chỉ là mẹ tôi không nói ra.
Sau bao năm xa cách, bố và mẹ tôi tình cờ gặp lại nhau trong một chuyến du lịch. Lúc này nỗi hận năm xưa đã nguôi ngoai, vết thương lòng đã lành và nhận ra vẫn còn tình cảm với nhau, nên mẹ tôi quyết định cho bố cơ hội thứ hai. Đứa trẻ trong bụng mẹ là minh chứng cho khởi đầu mới ấy.
Tôi không biết cảm xúc trong lòng mình là gì. Tức giận? Tổn thương? Vui mừng? Có lẽ là tất cả. Tôi vừa thấy mình như bị phản bội, vừa thấy nhẹ nhõm khi biết mẹ không còn cô đơn. Nhưng điều tôi sợ nhất là liệu bà có an toàn khi sinh nở ở tuổi này? Liệu tôi có phải chứng kiến mẹ mình đối mặt với rủi ro không đáng có? Liệu bố có bỏ rơi mẹ tôi thêm lần nữa?
Mẹ tôi nắm lấy tay tôi, giọng bà run run:
– Mẹ biết con lo, mẹ cũng từng phân vân rất nhiều. Nhưng lần này, mẹ chọn đi theo trái tim mình. Và, mẹ mong con sẽ chúc phúc cho mẹ.
Tôi thở dài, cảm xúc trong lòng dần dịu lại rồi khẽ gật đầu:
– Con chỉ có 2 yêu cầu thôi. Một là mẹ phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, hai là bố phải chăm sóc mẹ cẩn thận, đừng để mẹ phải rơi lệ nữa. Về phía đứa bé, nó là em con, sau này con sẽ hỗ trợ bố mẹ lo cho nó.
Tôi không thể xóa bỏ quá khứ, càng không thể quên những tổn thương, nhưng nhìn thấy mẹ mỉm cười bên người từng làm bà rơi nước mắt, tôi hiểu rằng đôi khi, tha thứ không phải vì người kia xứng đáng, mà vì chính chúng ta xứng đáng được bình yên.