Sau hơn 20 năm, mẹ ruột tìm đến tôi, mang theo một cuốn sổ đỏ và tặng cho mẹ kế dù năm xưa chính bà ấy là người cướp bố tôi khỏi tay mẹ.
Năm tôi 7 tuổi, gia đình tôi tan vỡ. Tôi còn nhớ như in những ngày tháng ấy, ngày nào cũng là những trận cãi vã, đập phá, gào thét. Tôi thường trốn trong góc nhà, bịt tai lại mà vẫn không thể ngăn nổi tiếng mẹ khóc, tiếng bố gầm lên trong cơn giận dữ.
Rồi một ngày, bố dắt về một người phụ nữ khác. Ông nói với tôi:
– Bố mẹ ly hôn rồi. Từ nay, cô ấy là mẹ kế của con.
Mẹ tôi khi đó như nổi điên. Bà lao vào mắng chửi người phụ nữ kia:
– Đồ đàn bà trơ trẽn! Chính cô đã phá vỡ hạnh phúc của tôi. Tại sao cô lại có thể làm ra chuyện trái đạo đức như thế?
Những lời đó đã khắc sâu vào tâm trí non nớt của tôi. Tôi tin rằng chính mẹ kế là nguyên nhân khiến gia đình mình tan nát. Từ ngày đó, tôi mang theo một nỗi hận trong lòng, dù bà có đối xử tốt với tôi thế nào đi nữa, tôi cũng không chịu tha thứ.
Dù mẹ kế đối xử tốt với tôi thế nào, tôi cũng không chịu tha thứ. (Ảnh minh họa)
Sau khi bố mẹ ly dị, tôi sống cùng bố và mẹ kế. Nói một cách công bằng, bà ấy chăm lo cho hai bố con tôi rất chu đáo. Ngày ngày bà dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm tươm tất, lo cho tôi từng bữa ăn giấc ngủ. Nhưng tôi không thể mở lòng.
Trong mắt tôi, bà chỉ là người đàn bà đã cướp đi gia đình tôi từng có. Dù bà tốt, tôi cũng nghĩ đó chỉ là cách để lấy lòng bố tôi.
Đến năm 12 tuổi, tôi bị viêm ruột thừa cấp, phải nhập viện gấp. Khi nhận tin, mẹ kế bỏ dở tất cả mọi việc, lao đến bệnh viện. Bà thức trắng mấy đêm, tự tay nấu từng bát cháo, đút cho tôi ăn, lo cả việc vệ sinh cá nhân cho tôi mà không hề kêu ca.
Tôi cảm động đến rơi nước mắt, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ lạnh nhạt. Tôi sợ nếu mình mềm lòng thì sẽ phản bội mẹ ruột.
Đến năm tôi vào đại học, biến cố lớn xảy ra. Bố tôi gặp tai nạn giao thông và qua đời đột ngột. Hôm tang lễ, mẹ kế ôm tôi khóc nức nở:
– Con à, mẹ mất đi người mình yêu rồi. Mẹ biết con luôn trách mẹ phá nát gia đình con, nhưng mẹ không thể điều khiển được trái tim mình. Mẹ yêu bố con, và dù có thế nào, mẹ cũng không hối hận vì những năm tháng đã sống cùng ông ấy. Còn con, mẹ vẫn luôn coi con là con ruột.
Những lời đó khiến tôi nghẹn ngào. Hóa ra, bà ấy cũng chỉ là một người phụ nữ yêu sai người, dấn thân vào một cuộc tình ngang trái. Nhưng suốt những năm sau đó, bà vẫn ở bên tôi, nuôi tôi học đại học, chăm lo cho tôi từng chút một, không một lời than vãn. Hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống.
Sau khi bố mất, tôi và mẹ kế nương tựa vào nhau mà sống. (Ảnh minh họa)
Ra trường, tôi đi làm, cuộc sống dần ổn định. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc báo đáp mẹ kế, muốn cho bà một cuộc sống tốt hơn, bù đắp những năm tháng bà đã vì tôi mà hi sinh.
Nhưng đúng lúc đó, mẹ ruột tôi xuất hiện. Sau hơn 20 năm, bà tìm đến tôi, mang theo một cuốn sổ đỏ, đưa cho mẹ kế rồi nói:
– Đây là căn nhà tôi mua cho chị. Cảm ơn chị đã nuôi con tôi suốt từng ấy năm. Đây coi như là tiền công, chị nhận lấy đi.
Mẹ kế lắc đầu, cười buồn:
– Tôi không cần nhà. Nếu nó muốn theo chị, cứ để nó đi. Giờ chị có kinh tế khá, con ở với chị chắc chắn có tương lai tốt hơn. Tôi cũng định về quê rồi.
Lúc ấy, tôi không thể im lặng thêm nữa. Tôi đứng lên, nói với mẹ ruột:
– Con không đi đâu hết. Con muốn ở lại với mẹ kế, con muốn báo đáp bà ấy.
Mẹ ruột tôi giận dữ:
– Sao con lại bênh bà ta? Bà ấy là người phá hoại gia đình mình mà!
Mẹ đã mắng tôi khi tôi bênh vực mẹ kế. (Ảnh minh họa)
Tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ, từng câu từng chữ như cứa vào tim:
– Khi con ốm đau, ai là người ở bên chăm sóc? Ai là người mua quần áo mới cho con, nấu cho con từng bữa cơm, đưa con đi họp phụ huynh? Là bà ấy. Còn mẹ, mẹ đã làm được gì cho con chưa? Suốt những năm qua mẹ chưa từng tới thăm con lấy một lần.
Mẹ tôi bật khóc. Bà ôm chặt tôi, nước mắt không ngừng rơi:
– Mẹ sai rồi. Mẹ sai thật rồi. Mẹ xin lỗi con…
Hôm đó, cả ba chúng tôi ngồi lại với nhau, lần đầu tiên sau ngần ấy năm. Không còn những lời trách móc, không còn ai phải nặng lòng nữa. Tôi nắm tay mẹ ruột và mẹ kế, nói:
– Thực lòng con không muốn mất ai trong hai người cả. Con có thể có hai người mẹ, phải không?
Mẹ tôi và mẹ kế đều bật khóc. Hóa ra, tha thứ đôi khi không phải là sự yếu đuối, mà là cách để giải thoát cho chính mình. Tôi quyết định sẽ đón mẹ kế về sống cùng, còn mẹ ruột cũng thường xuyên qua lại, bù đắp cho những năm tháng đã bỏ lỡ.
Cuộc đời tôi rốt cuộc cũng tìm được bình yên, sau bao năm sống trong hận thù. Nếu có thể lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn cách này, chọn yêu thương thay vì oán hận.