Chỉ một phút sau, khi tôi chưa kịp thu hồi tin nhắn thì vợ cũ đã nhắn lại.
Tôi từng nghĩ, sau ly hôn, mọi thứ rồi sẽ ổn. Hương là vợ cũ tôi, cô ấy đã rời đi trong lặng lẽ, còn tôi nhanh chóng bắt đầu một mối quan hệ mới. Nhưng trớ trêu thay, bạn gái hiện tại của tôi lại trùng tên với vợ cũ.
Tuy nhiên, tính cách thì hoàn toàn trái ngược. Vợ cũ điềm đạm, ít nói, có phần cứng rắn và độc lập khiến tôi đôi khi có cảm giác dư thừa trong chính ngôi nhà của mình. Còn bạn gái hiện tại thì dịu dàng, trẻ trung, hay nói hay cười và rất biết cách khiến tôi muốn được che chở cho cô ấy.
Chúng tôi đã tính tới chuyện cưới xin, nhưng không ngờ chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra khiến tôi bối rối đôi chút.
Bạn gái hiện tại khiến tôi muốn được che chở cho cô ấy. (Ảnh minh họa)
Hôm đó, tôi cùng bạn gái đi ăn tối và dạo phố. Sau khi đưa cô ấy về nhà, tôi quay về căn hộ của mình, mở laptop xử lý nốt một số công việc. Giữa lúc đang trao đổi với đối tác qua Facebook, tôi chợt nhớ ra chưa nhắn tin chúc Hương ngủ ngon như thường lệ.
Không suy nghĩ nhiều, tôi gõ nhanh dòng tin nhắn quen thuộc:
– Chúc em ngủ ngon. Anh nhớ em.
Tôi nhấn gửi như một thói quen. Nhưng chỉ vài giây sau, tim tôi chợt hẫng một nhịp. Tin nhắn đó… đã không gửi đến bạn gái tôi, mà đến vợ cũ tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình. Tên vợ cũ nằm ngay đầu danh sách trò chuyện, ảnh đại diện của cô ấy là tấm ảnh nền xám, nghiêng đầu nhẹ, mang một nét trầm lặng. Mà trùng hợp thay, sáng nay bạn gái tôi cũng vừa đổi ảnh đại diện với gam màu na ná. Trong lúc đầu óc rối vì công việc, tôi chỉ lướt qua cái tên quen thuộc mà không để ý tên đệm phía sau, nhìn thoáng qua ảnh đại diện rồi nhấn gửi.
Dòng chữ “đã xem” hiện lên. Tôi chỉ muốn thu hồi lại tất cả, không chỉ tin nhắn đó, mà là cả cảm giác ngượng ngập, lẫn nỗi hoang mang dâng lên trong lòng. Nhưng chỉ một phút sau, khi tôi chưa kịp thu hồi tin nhắn thì vợ cũ đã nhắn lại. Câu trả lời của cô ấy rất điềm tĩnh:
– Em biết tin nhắn đó không dành cho em, bởi sau khi kết hôn, anh không bao giờ nhắn tin như thế với em nữa. Nhưng đọc xong, tim em vẫn nhói.
Tôi sững người. Không phải chỉ vì nhắn nhầm, mà bởi chính câu “anh nhớ em” ấy, một câu nói tưởng như đơn giản, thậm chí có phần sến súa, vậy mà suốt 4 năm chung sống với vợ cũ, tôi chưa từng nói hay nhắn tin với cô ấy dù chỉ một lần.
Tôi đã từng trách Hương sống quá độc lập, không biết làm nũng hay tỏ ra yếu đuối để cần đến chồng. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi mới thấy mình cũng chẳng nói với cô ấy được mấy câu tử tế, bày tỏ sự quan tâm. Tôi chợt hiểu ra cô ấy mạnh mẽ vì không được dựa vào ai, độc lập vì chẳng thể trông chờ vào người bạn đời như tôi. Hóa ra, người thờ ơ, lạnh nhạt không phải cô ấy, mà là tôi.
Tôi sững người khi phát hiện gửi nhầm tin nhắn cho vợ cũ. (Ảnh minh họa)
Điện thoại lại rung, tin nhắn thứ hai từ vợ cũ hiện lên:
– Em không trách anh đâu. Nếu thời gian quay lại, em vẫn sẽ cưới anh. Đời này, em chưa từng hối hận vì đã lấy anh… vì anh từng cho em biết yêu là như thế nào.
Tôi đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ấy, tim nhói lên từng cơn. Không một lời trách móc, không một câu chì chiết, chỉ là một sự nhẹ nhàng đến đau lòng. Giữa những đổ vỡ, em vẫn giữ cho tôi một chỗ đẹp đẽ trong ký ức của mình. Còn tôi, đến tận lúc này mới nhận ra mình đã đánh mất một người phụ nữ tử tế biết nhường nào.
Đắn đo một lúc, tôi nhắn lại:
– Cảm ơn em vì đã từng là thanh xuân đẹp nhất đời anh. Anh xin lỗi vì tin nhắn gửi nhầm, cũng xin lỗi vì từng khiến em bị tổn thương. Anh mong rằng sau này em sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn anh, sống thật hạnh phúc.
Sau tin nhắn đó, vợ cũ không hồi đáp nữa. Tôi đặt điện thoại xuống, ngồi lặng một góc phòng ngẫm nghĩ. Ngoài kia, phố đã lên đèn, người ta chắc vẫn đang bận rộn với những cuộc hẹn, những câu chuyện yêu đương mới. Còn tôi, ngồi giữa hiện tại và ký ức, nhận ra có những điều khi đã trôi qua rồi mới hiểu được giá trị của nó.
Tôi cũng biết, quá khứ là thứ không thể xoá bỏ, nhưng hiện tại mới là điều đáng để giữ gìn. Tôi đã từng đánh mất một người vì sự vô tâm và bồng bột của tuổi trẻ. Giờ đây, tôi không mong gì hơn ngoài việc học cách trân trọng người đang bên mình, để không lặp lại những sai lầm cũ.
Còn vợ cũ là một phần ký ức mà tôi luôn sẽ mang theo, không phải để tiếc nuối, mà để nhắc mình sống tốt hơn, cho hiện tại, cho người đang nắm tay tôi, và cho một tương lai mà lần này, tôi sẽ không để vuột mất.