Trong những ngày nằm viện, một mình chống chọi với bệnh tật và nỗi cô đơn, tôi nghĩ về chồng cũ. Rồi không kìm được nữa, tôi nhắn cho anh: “Em ốm rồi, muốn gặp anh”.
Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo, nhưng bố mẹ tôi rất hiền lành, chân chất. Tôi từ nhỏ đã thích đọc sách, đặc biệt là văn học, có phần sống nội tâm và hay mơ mộng. Người ta vẫn nói tôi là kiểu người cao ngạo vì sách vở, nhưng tôi chỉ đơn giản là yêu sự nhẹ nhàng, tinh tế trong những câu chuyện đời.
Tốt nghiệp đại học, tôi trở về quê dạy học. Không lâu sau, tôi gặp anh, người chồng đầu tiên của mình. Anh là bác sĩ, lớn hơn tôi vài tuổi, xuất thân trong một gia đình đơn thân, từ nhỏ sống với bố.
Tôi ấn tượng với sự thật thà, chín chắn và đặc biệt là tấm lòng hiếu thảo của anh. Những ngày bố anh bệnh nằm liệt giường, anh không rời nửa bước, chăm sóc chu đáo từng li từng tí. Tôi nghĩ, một người đàn ông như vậy chắc chắn sẽ là người chồng tốt. Và, tôi không nhầm.
Chúng tôi kết hôn, cuộc sống không phải là màu hồng nhưng cũng đủ yên ổn. Tuy nhiên, càng sống chung, tôi càng nhận ra sự khác biệt giữa hai người. Anh quá thực tế, còn tôi thì lại nhạy cảm và mơ mộng. Chúng tôi không có điểm chung, không cùng sở thích, đôi khi cảm thấy như đang sống hai thế giới khác nhau.
Nhiều năm không có con, đi khám mới biết nguyên nhân là do anh. Áp lực công việc, chuyện con cái, rồi việc anh dành phần lớn thời gian chăm bố bệnh nặng khiến khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày càng lớn.
Cuối cùng, anh đề nghị ly hôn. Anh nói không muốn làm lỡ dở cuộc đời tôi, không muốn tôi phải gò bó trong cuộc hôn nhân không còn tương lai. Dù đau lòng, nhưng tôi chấp nhận.
Chúng tôi ly hôn vì anh không có con. (Ảnh minh họa)
Sau ly hôn, tôi về sống với bố mẹ. Một đêm giao thừa, qua mai mối của gia đình, tôi quen anh – một người đàn ông từng ly hôn tên Hiền.
Còn nhớ lúc đó họ hàng đang ngồi nói chuyện trong phòng khách, chỉ còn tôi và anh ở bếp chuẩn bị đồ ăn. Khi tôi đang rửa rau, anh nhẹ nhàng cầm tay tôi. Tôi giật mình và gạt tay anh ra, nhưng sau đó trái tim tôi lại rung động.
Anh là người đàn ông tinh tế, biết quan tâm. Những ngày bên anh, tôi như sống lại những tháng ngày thanh xuân. Anh thường đưa tôi đi dạo, mua sắm, ăn uống và luôn để ý từng cảm xúc nhỏ của tôi. Có lần tôi bị say xe, nôn ói trên đường, anh lập tức dừng lại, chạy đi mua nước rồi dịu dàng lau miệng cho tôi. Tôi bắt đầu tin rằng, mình đã gặp đúng người.
Một năm sau, chúng tôi bàn chuyện cưới xin. Đúng lúc mọi thứ đang viên mãn, tôi đột nhiên ngất xỉu trong lúc làm việc. Vào viện kiểm tra, kết quả như sét đánh ngang tai. Tôi bị ung thư. Tôi lập tức báo cho anh. Nhưng từ đó, anh dần dần biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Không một tin nhắn, không một lời hỏi thăm. Những cuộc hẹn cưới xin bị lùi vô thời hạn. Tôi chờ đợi, hy vọng rồi thất vọng. Tôi nhận ra rằng, tình yêu mà tôi nghĩ là chân thành ấy, hóa ra lại quá mong manh trước thử thách.
Trong những ngày nằm viện, một mình chống chọi với bệnh tật và nỗi cô đơn, tôi nghĩ về chồng cũ. Nhớ lại ngày ly hôn, anh trao cho tôi một chiếc hộp nhỏ, trong đó toàn thuốc dạ dày vì biết tôi hay bỏ bữa. Tôi nghẹn ngào.
Không kìm được nữa, tôi nhắn cho anh:
– Em ốm rồi, muốn gặp anh.
Đọc tin nhắn của chồng cũ mà tôi khóc nghẹn. (Ảnh minh họa)
Đã hơn một năm chúng tôi không liên lạc. Tôi không biết anh có còn giữ số không, có đọc được không. Rồi mệt quá, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy, tôi sững sờ khi thấy loạt cuộc gọi nhỡ từ chồng cũ và tin nhắn: “Em bị làm sao vậy, em đang ở đâu”, “Em trả lời đi, em làm anh lo quá”, “Anh cũng muốn gặp em, anh nhớ em”,…
Đọc từng tin nhắn của anh, nước mắt tôi bất giác rơi lã chã. Rồi anh bỗng xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Không một lời trách móc, không hỏi tại sao, anh chỉ nắm tay tôi và nói:
– Anh biết hết rồi. Hôm qua anh gọi cho em không được nên đã gọi cho bố em. Đừng sợ, anh sẽ luôn bên em.
Rồi anh đưa tôi một thẻ ngân hàng, trong đó có 300 triệu đồng, số tiền anh anh tích cóp được bao năm qua. Sau đó, anh dịu dàng nói;
– Lúc ly hôn em không lấy gì cả. Số tiền này là anh nợ em. Bây giờ em cần nó hơn bao giờ hết.
Tôi không biết mình khóc từ lúc nào. Anh không hứa hẹn điều gì lớn lao, không nói những lời hoa mỹ, nhưng hành động của anh khiến tôi hiểu rằng, hóa ra anh chưa từng ngừng quan tâm tôi.
May mắn thay, tôi phát hiện bệnh ở giai đoạn đầu. Nhờ điều trị tích cực, nhờ sự chăm sóc tận tình của anh, tôi dần khỏe lại. Ngày tôi xuất viện, anh cầm tay tôi và nói:
– Chúng ta cưới lại đi. Anh muốn bù đắp quãng thời gian đã mất. Nếu em đồng ý, anh sẽ dùng cả đời này để chăm sóc em.
Tôi nhìn anh, nước mắt lưng tròng. Tôi hiểu rằng, sau tất cả, người vẫn luôn bên tôi, chưa từng rời đi chính là anh – người chồng cũ tưởng như đã mất. Tôi nghẹn ngào nói:
– Em không cần con, không cần nhà lớn xe sang. Em chỉ cần một người thật lòng. Em nguyện cùng anh sống nốt quãng đời này, cùng nhau chống chọi mọi thứ. Em sai rồi, trước kia là em quá mơ mộng. Giờ em đã hiểu, hạnh phúc là ở bên người biết nắm tay mình qua giông bão.
Chúng tôi tái hôn. Không rình rang, không lễ cưới xa hoa. Chỉ có hai con người từng lỡ dở, quay về bên nhau, cùng xây lại mái ấm từ những yêu thương thật thà nhất.