Tôi nhìn cô ấy mà cảm thấy vừa thương hại, vừa tức cười.
3 năm hôn nhân với chồng cũ giống như một cơn mưa phùn kéo dài mãi không dứt. Không quá dữ dội, nhưng dai dẳng và ẩm ướt, khiến người ta ngột ngạt và mệt mỏi. Tôi từng nghĩ thôi thì sống tạm như vậy, đỡ phải thay đổi, đỡ phải làm lại từ đầu. Nhưng cuộc đời có lẽ vẫn luôn chừa cho ta những “đòn tỉnh ngộ” mà ta không ngờ tới.
Một ngày nọ, tôi nhận được cuộc điện thoại từ một số lạ. Giọng nữ trẻ trung, ngọt lịm vang lên bên kia đầu dây:
– Chị à, em xin chị… Em sẽ đưa cho chị 1 tỷ, chỉ cần chị rời xa anh ấy. Em yêu anh ấy thật lòng.
Tôi suýt nữa thì sặc cà phê. 1 tỷ? 1 tỷ để rời bỏ người chồng mà tôi đã phải “gánh vác” từ A đến Z suốt 3 năm qua, người mà lương tháng chưa tới 15 triệu, mọi thứ từ nhà cửa, xe cộ, công việc đều là tôi lo? Tôi không do dự. Không phải vì tiền làm tôi mờ mắt, mà vì tôi biết rõ mình đang nắm giữ cái gì và nó chẳng đáng để giữ. Tôi gật đầu trong điện thoại:
– Được thôi. Chị sẽ rời xa anh ta. Gửi tiền xong báo chị.
Ngay sáng hôm sau, tài khoản ngân hàng được cộng thêm 1 tỷ. Ngay sau đó, tôi gửi cho chồng một tin nhắn:
– Tối về mình nói chuyện.
Tối đó, tôi thẳng thừng đề nghị ly hôn với chồng:
– Chúng ta ly hôn đi.
Tối đó, tôi thẳng thừng đề nghị ly hôn với chồng. (Ảnh minh họa)
Anh ta giật mình, hoảng hốt. Nhưng tôi không để anh có cơ hội vòng vo.
– Tôi biết hết chuyện anh và cô ta rồi. Cũng tốt thôi. Cô ấy có tiền, có nhan sắc, có sự ngu ngốc mà anh cần. Còn tôi, tôi chỉ có lý trí và tự trọng.
Chúng tôi ly hôn nhanh gọn. Nhà và xe tôi giữ, còn những gì anh ta nợ tôi, tôi coi như xí xóa. Tôi không tiếc nuối. Cảm giác như vừa gỡ bỏ một cái ba lô nặng trịch trên lưng.
Tôi tưởng mọi thứ sẽ chấm dứt ở đó. Nhưng chỉ một tháng sau, cô “tiểu tam” kia lại đến tìm tôi, không còn là cô gái kiêu hãnh nữa, mà là một người phụ nữ tiều tụy, quần áo nhăn nhúm, gương mặt hốc hác và đôi mắt sưng đỏ. Cô ta vừa vào phòng đã quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
– Làm ơn… cứu em với. Anh ấy không phải người như em nghĩ… Anh ấy đánh em, lừa tiền em và… em đang mang thai.
Tôi im lặng một lúc lâu, rồi chỉ thốt ra được một câu:
– Giờ thì em hiểu rồi à?
Cô ấy gật đầu, nước mắt rơi như mưa. Thì ra sau khi cưới, chồng cũ tôi liên tục đòi cô ấy tiền để đầu tư kinh doanh. Trong một tháng, cô ta đã rót vốn cho anh ta hơn nửa tỷ. Và kết quả là anh ta đem tất cả đi đánh bạc.
– Em chỉ muốn… Nếu chị giúp anh ấy thay đổi, em sẽ đưa chị 1 tỷ.
Tôi nhìn cô ấy mà cảm thấy vừa thương hại, vừa tức cười. Một người từng bỏ một tỷ để giành lấy một người đàn ông, giờ lại sẵn sàng trả một tỷ để tôi, một người vợ cũ giúp cô ta “dạy” chồng.
– Em nghĩ anh ta sẽ thay đổi vì chị à? Không ai thay đổi chỉ vì một người khác đâu. Nếu chính họ không muốn thay đổi, em có dùng cả thế giới ép cũng vô ích. Vì thế em đừng cố chấp làm gì, hãy thương chính bản thân mình, hãy sống vì mình và vì đứa con trong bụng đi. Đừng vì một người không xứng đáng mà đánh mất bản thân, đánh mất hạnh phúc.
Cô ta im lặng, rồi thút thít:
– Nhưng… em yêu anh ấy. Dù thế nào em cũng không bỏ được…
Tôi thở dài, vì không còn lời nào để nói. Không ngờ thời buổi này vẫn còn người lụy tình, yêu một cách mù quáng, ngu ngốc như vậy. Đúng là ở đời chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cô ta vừa vào phòng đã quỳ sụp xuống trước mặt tôi. (Ảnh minh họa)
Vài ngày sau, cô ta gửi cho tôi một dòng tin nhắn:
– Cảm ơn chị đã thức tỉnh em. Em quyết định sẽ rời đi. Một mình nuôi con, bắt đầu lại từ đầu.
Tôi mỉm cười. Cuối cùng, cô gái ấy cũng thức tỉnh. Dù cái giá phải trả là quá đắt. Nhưng ít nhất, còn hơn là tiếp tục lún sâu trong một vũng lầy mà bản thân không thể thoát ra. Một tuần sau, chồng cũ của tôi gọi điện. Giọng anh ta trầm đục, năn nỉ:
– Chúng ta… có thể quay lại không? Anh biết sai rồi. Anh thật sự rất nhớ em.
Tôi nghe mà không nhịn được cười, liền buông lời:
– Tôi không phải là trạm dừng để anh quay lại khi ngoài kia không còn chỗ nào chứa nổi anh nữa. Chúng ta chưa từng yêu nhau thật lòng. Anh đến với tôi vì tiền. Tôi ở lại vì quen. Giờ, mọi thứ đã kết thúc. Hết thật rồi.
Nói xong tôi liền cúp máy, cảm thấy lòng nhẹ bẫng. Sau đó, tôi tập trung vào công việc, phát triển bản thân và bất ngờ tìm thấy một người đàn ông thực sự yêu tôi, không vì tiền, không vì bề ngoài. Anh ấy biết tôi từng đổ vỡ, từng tổn thương, nhưng không vì thế mà đánh giá. Anh ấy chỉ nói một câu:
– Em từng đau khổ rồi. Giờ hãy để anh chăm sóc em.
Tôi nghĩ, cuối cùng, mình cũng đáng được hạnh phúc. Nhìn lại chặng đường đã đi qua, tôi chợt nhận ra, rời đi không phải vì không còn yêu, mà vì biết mình xứng đáng với nhiều hơn thế. Một người đàn ông có thể khiến bạn phải hy sinh tất cả không hẳn đã là người đáng để giữ. Còn người thật sự dành cho bạn, sẽ không bao giờ để bạn phải đánh đổi lòng tự trọng của mình.
Xem thêm: Chồng âm thầm chi hơn 3 tỷ đồng mua sắm online khiến vợ bật khóc cầu cứu