Trong một đêm say, tình cờ nhớ đến sinh nhật vợ cũ, tôi gửi cho cô ấy câu nói nửa thật nửa đùa: “Anh vẫn còn yêu em”. Một phần là cảm xúc, phần lớn là do sự cô đơn và bốc đồng.
Tôi không phải là người đàn ông tốt. Cuộc hôn nhân giữa tôi và cô ấy chỉ kéo dài vỏn vẹn 7 tháng.
Chúng tôi đến với nhau không phải vì tình yêu, mà vì hoàn cảnh và sự bồng bột. Năm đó, tôi bị bạn gái phản bội. Trong cơn thất vọng, tôi về nhà, bố mẹ liền thúc giục tôi đi xem mắt. Tôi không phản kháng vì lúc đó chẳng còn quan tâm đến điều gì nữa.
Cô gái tôi gặp, tức vợ cũ của tôi, rất xinh đẹp. Dù không có cảm xúc yêu đương, nhưng tôi vẫn bị cô ấy cuốn hút vì vẻ bề ngoài. Chúng tôi làm đám cưới sau chưa đầy 3 tháng quen nhau.
Khi kết hôn, tôi đã mang tâm lý “thử xem sao”, bởi trong lòng tôi vẫn chưa quên được người cũ. Không bất ngờ khi cuộc hôn nhân chóng vánh ấy sớm đổ vỡ.
Sau ly hôn, tôi tưởng rằng mình sẽ dễ dàng tìm được người khác, nhưng tôi đã nhầm. Là đàn ông từng qua một đời vợ, tôi bỗng trở nên kém giá trị trong mắt nhiều người. Những cô gái tôi nói chuyện, khi biết hoàn cảnh của tôi, đều nhanh chóng rời đi. 3 tháng sau ly hôn, tôi không gặp được ai thật lòng với mình.
Khi kết hôn, tôi đã mang tâm lý “thử xem sao”, bởi trong lòng tôi vẫn chưa quên được người cũ. (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn là đàn ông, vẫn có những nhu cầu bản năng, nhưng không muốn tìm đến những nơi trụy lạc để giải quyết. Và rồi, trong một đêm say, tình cờ nhớ đến sinh nhật vợ cũ, tôi gửi cho cô ấy câu nói nửa thật nửa đùa:
– Anh vẫn còn yêu em.
Tin nhắn đó một phần là cảm xúc, phần lớn là do sự cô đơn và bốc đồng. Tôi không nghĩ vợ cũ sẽ trả lời, nhưng không ngờ cô ấy vẫn đáp lại, chỉ vỏn vẹn 4 từ:
– Em đang mang thai.
Tin nhắn đó khiến tôi giận tím mặt. Tôi thầm nghĩ, nhanh thật, mới ly hôn 3 tháng đã có con với người khác. Tôi nhắn lại một câu mỉa mai:
– Chúc mừng. Khi nào cưới nhớ báo anh, anh sẽ đến dự.
Tôi tưởng rằng đó là lần cuối chúng tôi nói chuyện. Nhưng không. Sau tin nhắn đó, chúng tôi bắt đầu liên lạc lại. Nhắn qua nhắn lại suốt nửa tháng, rồi một hôm, cô ấy gọi điện, hẹn gặp tôi.
Khi vừa gặp mặt, cô ấy ôm lấy tôi và bật khóc. Tôi tưởng rằng cô ấy bị người khác làm tổn thương, nhưng điều vợ cũ nói khiến tôi chết lặng:
– Thật ra đứa bé là con của anh. Em chưa từng đến với ai khác sau khi ly hôn.
Cô ấy nói, đứa bé đến trong những ngày cuối trước khi chúng tôi chia tay. Thai đã hơn 4 tháng, mà chúng tôi cũng chỉ mới ly hôn hơn 3 tháng. Tôi ngẫm lại, thấy thời gian hoàn toàn trùng khớp. Dù lòng còn nghi ngờ nhưng tôi vẫn dẫn vợ cũ về gặp bố mẹ nói chuyện.
Bố mẹ tôi sau khi biết chuyện, thì vui mừng lắm vì sắp có cháu. Họ khuyên tôi tái hôn, cho đứa trẻ một mái ấm. Cuối cùng, tôi đồng ý, một phần vì trách nhiệm, một phần vì muốn sửa sai.
Tôi đã tái hôn với vợ cũ khi biết cô ấy mang thai. (Ảnh minh họa)
Sau khi tái hôn, tôi bắt đầu thay đổi. Tôi từ bỏ lối sống phóng túng, theo bố ra công trình làm việc. Bố tôi là nhà thầu xây dựng nhỏ, ông muốn tôi học việc để sau này nối nghiệp. Tôi lao vào công việc, chuẩn bị tâm thế làm bố.
Rồi ngày đứa trẻ chào đời cũng đến. Thế nhưng, khi nhìn con, tôi lại cảm thấy một điều gì đó bất thường. Nó không giống tôi một chút nào. Sự nghi ngờ âm ỉ trong tôi ngày một lớn. Khi con được nửa tuổi, tôi lặng lẽ lấy mẫu đi xét nghiệm ADN.
Kết quả như một nhát dao đâm thẳng vào lòng ngực tôi: Tôi không phải bố ruột của đứa bé.
Tôi trở về nhà, yêu cầu vợ nói rõ mọi chuyện. Vợ tôi khóc, ánh mắt ngập tràn hối hận và sợ hãi rồi thú nhận:
– Trong những ngày gần ly hôn, em có gặp lại người yêu cũ. Trong men say, chúng em không làm chủ được cảm xúc và đã ngủ với nhau, đúng lần đó thôi và em đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp. Và vì thời điểm đó em cũng gần gũi với anh, nên em cứ nghĩ đứa trẻ là con anh.
Nghe vợ nói xong, tôi im lặng rất lâu. Trong lòng là một mớ hỗn độn, tức giận có, tổn thương có, nhưng xen lẫn là sự thương cảm. Tôi không thể phủ nhận, suốt thời gian bên nhau sau khi tái hôn, cô ấy đã thay đổi rất nhiều. Tôi cũng vậy.
Đứa bé không phải máu mủ, nhưng tôi đã ôm nó vào lòng ngay từ ngày đầu tiên, chăm sóc nó như con ruột. Làm bố, đôi khi không chỉ là huyết thống, mà là chọn lựa.
Cuối cùng, tôi không đuổi mẹ con cô ấy đi. Tôi ôm cả hai, nói nhẹ nhàng:
– Chúng ta làm lại từ đầu, lần này vì yêu, không vì sai lầm nữa.
Cô ấy bật khóc, gật đầu. Tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm, sau bao sóng gió, hóa ra thứ tôi cần vẫn là một gia đình, dù không hoàn hảo, nhưng là thật lòng.