Tôi chưa biết phải nói sao thì con trai tôi từ trong nhà chạy ra và ném chiếc túi của mẹ vợ ra khỏi cổng. Nhìn 2 con ra sức đuổi bà thông gia mà tôi không thể bình tĩnh được nữa.
Con trai tôi may mắn lấy được vợ cách nhà khoảng 1 cây số. Thế nên mỗi lần nhà thông gia có cỗ bàn, vợ chồng tôi đều được mời đến tham dự, ngược lại gia đình tôi có việc, ông bà bên đó không thiếu được.
Các con tôi bận rộn công việc cả ngày, chỉ có cuối tuần mới về nhà ngoại chơi. Lần nào con dâu trở về nhà, tôi cũng nhận được những món quà nhỏ từ bà thông gia. Khi là cái bánh nếp, lúc là quả táo hay nải chuối, tuy món quà nhỏ nhưng tôi rất trân trọng tấm lòng của ông bà bên đó.
Đáp lại lòng tốt của thông gia, thỉnh thoảng, tôi nấu món ngon và nhắc con dâu mang qua. Cứ như thế, mối quan hệ giữa 2 nhà gắn bó với nhau suốt 10 năm.
3 tháng trước, con dâu trở về nhà bức xúc kể tội ông bà ngoại:
“Em trai con làm ăn mắc nợ 4 tỷ, nghe nói nhà ngoại cho 2 tỷ và bố mẹ con cho 1 tỷ. Số tiền đó là bố mẹ con chăm chỉ làm lụng cả đời mới kiếm được, dành để dưỡng già. Em dâu đòi ly hôn nếu em con không trả hết nợ.
Ông bà sợ các con ly hôn, các cháu khổ nên đã đưa hết tiền tiết kiệm cho em trai trả nợ. Con phản đối thì bố mẹ bảo gia đình các em tan nát thì ông bà càng khổ hơn.
Vụ đó, con ấm ức chưa nguôi ngoai thì năm trước bố mẹ giấu chúng con quyết định đưa sổ đỏ cho em trai cầm cố vay tiền để trả hết nợ. Lúc đầu em trai trả lãi sòng phẳng, sau đó không có tiền nên đẩy cho bố mẹ trả lãi.
Không kham nổi lãi, không có tiền trả gốc, bố mẹ con muốn bán nhà trả nợ. 2 người muốn chuyển qua nhà con sống. Nhưng con không đồng ý, có bao nhiêu tài sản cho hết con trai, giờ không có chỗ nương thân lại nhờ cậy con gái”.
Các con tôi bận rộn công việc cả ngày, chỉ có cuối tuần mới về nhà ngoại chơi. (Ảnh minh họa)
Nghe con dâu kể chuyện nhà thông gia mà tôi thấy rất thương nhưng không biết phải khuyên thế nào nữa. Tôi chỉ nói con dâu làm gì cũng nên nghĩ chữ hiếu, đừng vì tài sản mà bạc tình bạc nghĩa.
Mấy tuần nay, tôi nghe tin là thông gia đã bán nhà và trả hết nợ. Ông thì đi ra phố làm bảo vệ ở tuổi 65, còn bà đang ở nhờ nhà người em họ ở phường bên cạnh. Tôi đã gặp các con và khuyên mời bà về sống cùng. Ông bà rơi vào bước đường cũng đã khổ tâm lắm rồi, lúc này con cái phải ở bên cạnh động viên an ủi.
Thế nhưng con dâu nói:
“Đây là quả báo của ông bà, ai bảo dốc hết tài sản cho con trai, con gái không cho gì. Mẹ đừng can thiệp vào chuyện gia đình con”.
Hôm qua, tôi qua nhà con trai chơi, bất ngờ gặp cảnh con dâu đang chỉ mặt bà thông gia đuổi ra khỏi nhà. Con bảo:
“Bố mẹ đối xử bất công giữa các con, đây là cái kết đáng để nhận. Cho con nào nhiều tiền thì đi theo con đấy đi, đừng bao giờ bước vào nhà này nữa, không ai đón nhận đâu”.
Tôi đã gặp các con và khuyên mời bà về sống cùng. (Ảnh minh họa)
Tôi chưa biết phải nói sao thì con trai tôi từ trong nhà chạy ra và ném chiếc túi của mẹ vợ ra khỏi cổng. Nhìn 2 con ra sức đuổi bà thông gia mà tôi không thể bình tĩnh được nữa, liền chạy lại quát:
“Mang nặng đẻ đau, tốn không biết bao nhiêu tiền nuôi các con khôn lớn, vậy mà giờ vợ chồng con liên thủ đuổi mẹ già ra khỏi nhà. Chỉ vì đồng tiền mà các con lỡ đối xử bạc bẽo với bà thông gia thế sao? Việc làm của các con quá thất đức, con không sợ các cháu nhìn vào và học hỏi những tính xấu của bố mẹ sao?
Vậy sau này, nếu đứa con trai lớn của con nợ nần chồng chất, các con có cứu cháu không, hay là chia đều tiền cho 2 con trước rồi cứu sau? Làm việc gì cũng để cho mình 1 lối thoát, đừng bạc tình quá”.
Các con im lặng không nói gì nữa, còn tôi đưa bà thông gia về sống cùng. Thế nhưng bà ấy từ chối và muốn đi thuê phòng trọ. Tôi không biết phải giúp đỡ bà ấy thế nào nữa?