Tôi đỏ mắt, cúi đầu lạy bà giữa bao ánh mắt xúc động.
Chồng cũ của tôi mất đã 3 năm. 3 năm ấy, cuộc sống tôi trải qua quá nhiều biến cố. Có thời điểm, tôi từng thề sẽ không tái giá, sống cô độc đến cuối đời để giữ trọn tình nghĩa với anh. Nhưng rồi, tôi đã không thể giữ lời.
Trước ngày cưới với người chồng hiện tại, tôi cùng anh đến viếng mộ chồng cũ. Trước bia mộ, chồng tôi lặng lẽ hứa sẽ thay anh ấy chăm sóc tôi cả đời. Tôi cảm động, vừa là vì lời hứa ấy, vừa là vì anh hiểu và tôn trọng quá khứ của tôi.
Tôi quen chồng cũ khi còn làm nhân viên bán hàng tại trung tâm thương mại. Khi ấy, anh thường xuyên đến mua đồ, mỗi lần đều chọn rất kỹ. Ban đầu tôi còn tưởng anh là kiểu đàn ông nghiện mua sắm, ai ngờ tất cả chỉ là cái cớ để được gặp tôi.
Một ngày, anh đỏ mặt xin số tôi. Ít phút sau, tôi nhận được tin nhắn:
– Xin lỗi vì anh vụng về, nhưng anh đã thích em từ lâu, chỉ biết dùng cách này để thu hút em.
Tôi đã bật cười, rồi cũng bắt đầu để ý đến anh từ lúc nào không hay.
Tôi đã để ý đến anh từ lúc nào không hay. (Ảnh minh họa)
Chồng cũ làm việc tại một công ty quảng cáo, tính cách hiền lành, ít nói, thường chỉ quanh quẩn với máy tính. Anh nói tôi như ánh sáng bước vào đời anh sôi nổi, hoạt bát, đưa anh đi dã ngoại, tham gia bạn bè, giúp anh trở nên cởi mở hơn. Rồi tôi phát hiện ra anh hát rất hay, giọng ca như có sức mê hoặc. Những lần anh hát cho tôi nghe, chúng tôi như chìm vào thế giới riêng đầy ngọt ngào và bình yên.
Yêu nhau nửa năm, anh đưa tôi về quê gặp mẹ. Mẹ anh là một người phụ nữ nông thôn hiền hậu. Bà dẫn tôi đi hái quả, dạy tôi nấu những món ăn ngon, tặng quà cho tôi. Sau lần ấy, tôi càng yêu và khâm phục anh hơn – một người từ miền núi nghèo vươn lên thành phố, tự lập, kiên cường. So với một người lớn lên sung túc như tôi, anh khiến tôi phải nể phục và càng muốn gắn bó cả đời.
Gia đình tôi chỉ yêu cầu duy nhất là khi cưới có một căn nhà nhỏ. Để đáp ứng điều kiện ấy, chồng cũ vừa làm chính, vừa nhận thêm hai công việc ngoài giờ. Cuối tuần, anh chỉ dành chút thời gian ít ỏi bên tôi, còn lại đều làm thêm, vẽ thiết kế thuê.
Chỉ sau 2 năm, anh đã mua được nhà. Ngày chuyển vào, chúng tôi đầy hạnh phúc. Tôi nấu bữa cơm đầu tiên, anh đi mua rượu vang về mừng, nhưng không ngờ đó là lần cuối cùng tôi được thấy anh… Trên đường về, anh gặp tai nạn giao thông và mãi mãi rời xa tôi.
Yêu nhau nửa năm, anh đưa tôi về quê gặp mẹ. (Ảnh minh họa)
Cái chết của anh khiến tôi suy sụp. Dù chưa tổ chức lễ cưới, chúng tôi đã đăng ký kết hôn, hai bên gia đình cũng coi nhau như người một nhà. Khi nghe tin, mẹ anh đổ bệnh. Tôi vội về chăm bà nửa tháng. Tôi từng định bán căn nhà để đưa tiền cho bà dưỡng già, nhưng bà từ chối, bảo rằng
– Đó là căn nhà thằng Khánh mua cho con, con phải giữ lấy.
Từ đó, tôi coi bà như mẹ ruột, hàng tháng đều gửi 5 triệu cho bà làm sinh hoạt phí, xem như thay anh ấy báo hiếu.
Sau khi mất anh, tôi sống khép kín, chỉ đi làm rồi về, không giao tiếp, không mở lòng. Bố mẹ thấy vậy thì lo lắng, ép tôi đi xem mắt. Tôi phản đối. Nhưng rồi mẹ tôi bị phát hiện ung thư vú. Sau phẫu thuật, tình trạng không mấy khả quan. Bà nói điều ước duy nhất trong đời là được thấy tôi yên bề gia thất. Nhìn mẹ gầy yếu dần, tôi không đành lòng. Vì bà, tôi buông bỏ quá khứ và mở lòng với người mới.
Nhờ người quen giới thiệu, tôi gặp anh Dương – chồng hiện tại. Anh hơn tôi 2 tuổi, dịu dàng, biết lắng nghe, luôn quan tâm và yêu thương tôi vô điều kiện. Anh từng xúc động khi nghe về chuyện giữa tôi và chồng cũ, và hứa sẽ mang đến cho tôi hạnh phúc cả đời. Chúng tôi yêu nhau 9 tháng thì quyết định làm đám cưới.
Trước ngày cưới, tôi gọi điện báo cho mẹ chồng cũ. Bà lặng người, rồi bật khóc, nói:
– Con còn trẻ, tái hôn là đúng. Mẹ ủng hộ con.
Tôi nghẹn ngào. Sau đó, tôi cùng anh Dương bàn chuyện tiếp tục gửi tiền sinh hoạt cho bà mỗi tháng. Anh đồng ý ngay, nói đó là điều nên làm.
Sau 9 tháng yêu, chúng tôi tổ chức đám cưới. (Ảnh minh họa)
Lễ cưới được tổ chức đơn giản, chỉ mời người thân. Sáng hôm ấy, khi đang trang điểm, mẹ chồng cũ gọi hỏi địa điểm cưới. Tôi vô thức trả lời, rồi tiếp tục công việc. Khi nhìn vào gương, thấy mình rạng rỡ trong váy cưới, tôi lại nhớ đến Khánh – người tôi từng yêu sâu đậm. Lúc ấy, anh Dương bước vào, tôi vội lau nước mắt.
Lễ cưới diễn ra ấm áp. Nhưng giữa lúc trao nhẫn, tôi vô tình thấy mẹ chồng cũ đang đứng lặng lẽ ở góc xa. Giữa khung cảnh vui vẻ, bà lại cô đơn đến xót xa. Tôi vội chạy đến. Bà nắm tay tôi, nghẹn ngào:
– Hôm nay là ngày vui của con, lẽ ra mẹ không nên tới. Nhưng cả đời mẹ chưa từng thấy thằng Khánh cưới vợ. Hôm nay thấy con hạnh phúc, coi như mẹ cũng được an ủi phần nào.
Nói rồi, bà đưa tôi một gói lớn, bên trong là những bộ quần áo len trẻ em do bà tự tay đan. Rồi bà xoay người định rời đi. Tôi sững người, vội đuổi theo, quỳ xuống, nói:
– Mẹ thương con như mẹ ruột. Dù không thể làm mẹ chồng nàng dâu, thì hãy làm mẹ con. Hôm nay con gái lấy chồng, xin được lạy mẹ một lạy.
Tôi đỏ mắt, cúi đầu lạy bà giữa bao ánh mắt xúc động. Bà rơi nước mắt. Cả hội trường vỗ tay. Anh Dương bước đến đỡ tôi dậy, mời bà ở lại dự lễ.
Quay lại sân khấu, anh siết chặt tay tôi. Lúc ấy, tôi hiểu rõ hơn bao giờ hết rằng, tình yêu không chỉ là nắm tay nhau khi hạnh phúc, mà còn là biết trân trọng những ký ức đã qua. Tôi sẽ chôn chặt quá khứ trong tim, ngẩng cao đầu cùng người đàn ông bên cạnh bước tiếp chặng đường phía trước, bình yên và trọn vẹn.