Có những chuyện xảy đến thật bất ngờ, khiến ta không biết phải khóc hay cười, nhưng sau tất cả, tôi hiểu rằng, đôi khi lòng bao dung lại có thể tạo nên những điều kỳ diệu.
Tôi lấy chồng từ khá sớm, về làm dâu trong một gia đình thuần nông. Ngày cưới tôi, em chồng vẫn còn là một cậu học sinh trung học, tuy không giỏi giang nhưng lại là đứa biết điều, siêng năng.
Sau này, em chồng học xong cấp ba thì quyết định không học tiếp, muốn đi làm kiếm tiền sớm. Vợ chồng tôi khuyên bảo nhiều lần, nhưng cậu ấy vẫn giữ quan điểm của mình. Tôn trọng quyết định đó, chúng tôi chỉ mong em sống tử tế, không vướng vào điều gì sai trái.
7 năm sau, em bất ngờ dắt về một cô gái, giới thiệu là người yêu và ngỏ ý muốn cưới. Cả nhà tôi đều bất ngờ, vì chưa từng nghe cậu ấy nhắc đến chuyện yêu đương.
Cô gái ấy tên là Mỹ, vẻ ngoài hiền lành, nói năng lễ phép. Tuy nhiên, chúng tôi gần như không biết gì về hoàn cảnh gia đình của cô ấy. Dù có chút e dè, nhưng thấy em trai và Mỹ thật lòng với nhau, tôi và chồng cũng không phản đối.
Nhưng chỉ vài hôm sau, em trai và Mỹ lén đi đăng ký kết hôn mà chưa bàn bạc với gia đình. Dẫu không hài lòng, nhưng chuyện đã rồi, chúng tôi đành chấp nhận. Chưa kịp tổ chức đám cưới hay gặp nhà gái thì hai người đã vội vàng rời quê, nói là về quê của Mỹ sống. Dù lo lắng nhưng chúng tôi không làm gì được, chỉ biết cầu mong mọi chuyện suôn sẻ.
7 năm sau, em bất ngờ dắt về một cô gái, giới thiệu là người yêu và ngỏ ý muốn cưới. (Ảnh minh họa)
Gần một năm sau, em chồng và Mỹ bất ngờ trở về, tay bế theo một đứa trẻ sơ sinh. Cả nhà ai nấy đều bất ngờ lẫn vui mừng. Bố mẹ chồng tôi vừa mắng vừa thương, trách vì sao không sinh con ở nhà cho gia đình đỡ lo. Mỹ chỉ nhẹ nhàng đáp rằng hai người có chỗ ở riêng, có người chăm sóc, không muốn phiền đến gia đình.
Mấy hôm sau, tôi quyết định đến thăm em dâu và đứa bé. Hôm đó vội quá, tôi đi tay không, chỉ định ghé qua trò chuyện một chút rồi về. Nhưng lúc rời đi, khi vừa ra tới cổng, tôi phát hiện mình để quên chìa khóa xe trong nhà nên quay lại.
Chính lúc ấy, tôi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện trong gian bếp của vợ chồng em trai chồng. Em dâu đang khóc, giọng nói run run:
– Em thực sự rất sợ, sợ mọi người phát hiện đứa bé không phải là con ruột của anh. Đến khi đó, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Tôi chết lặng trước những gì em dâu nói, nhưng càng choáng hơn khi em trai chồng tiếp lời:
– Em đừng lo, dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn sẽ luôn ở bên hai mẹ con em. Với anh, đứa bé này chính là con ruột của anh.
Tôi đứng chết trân sau cánh cửa. Hóa ra, đứa trẻ không phải con em chồng tôi. Nhưng vì tình yêu, vì lòng trắc ẩn, cậu ấy sẵn sàng gánh trách nhiệm làm bố, không một lời oán trách.
Tôi chết lặng trước những gì em dâu nói. (Ảnh minh họa)
Tôi nhẹ nhàng lùi lại, định bước vào như chưa từng nghe thấy câu chuyện đó vì không muốn khiến hai em khó xử. Nhưng không ngờ vẫn để hai em phát hiện ra. Thấy tôi, em dâu lúng túng nói:
– Chị… chị nghe hết rồi đúng không?
Tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Mỹ cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe rồi từ tốn kể lại tất cả với tôi. Thì ra, đứa bé đó là con người yêu cũ của Mỹ. Khi biết Mỹ có thai, anh ta đã rũ bỏ mọi trách nhiệm. Em trai tôi đã yêu thầm Mỹ từ lâu, vội đứng ra nhận trách nhiệm rồi trở thành chồng, thành bố của đứa bé.
Nói xong, Mỹ bất ngờ đưa tôi một chiếc chìa khóa xe ô tô:
– Đây là xe vợ chồng em mới mua, em tặng chị. Em biết giấu mọi người là điều không nên, là em sai, là em ích kỷ khi để anh ấy đứng ra làm bố đứa bé. Nhưng chị à, em thật lòng không muốn đứa trẻ này bị đối xử khác biệt. Em xin chị… giữ bí mật này giúp em được không. Em mang ơn chị suốt đời.
Em trai chồng cũng tiếp lời:
– Chị à, đứa bé là vô tội. Em tuy không phải bố ruột của nó, nhưng em yêu nó hơn cả máu mủ. Chị có thể giúp chúng em được không?
Tôi sững người. Im lặng một lúc, tôi đặt lại chiếc chìa khóa xe ô tô vào tay em dâu:
– Em không cần dùng chiếc xe để đổi lấy sự im lặng của chị. Thật ra, chị không hề trách em,mà sự thật càng khiến chị thấy thương em hơn. Em là em dâu của chị, là người nhà. Mà là người nhà thì cần phải giúp nhau. Nhưng chị nghĩ, giấu diếm mãi không phải là cách. Bố mẹ và anh trai các em đều là người rộng lượng, bao dung, họ sẽ không chấp nhặt chuyện này đâu. Vì thế, các em nên tìm cơ hội nói rõ thì hơn.
Mỹ ôm chầm lấy tôi bật khóc, nước mắt ướt đẫm vai áo tôi. Em chồng cũng nghẹn ngào nói lời cảm ơn tôi.
Tôi không biết tương lai của họ sẽ ra sao, nhưng tôi tin, tình yêu và sự bao dung sẽ dẫn lối. Đứa bé ấy, dù không mang dòng máu nhà chồng tôi, nhưng sẽ được lớn lên trong tình yêu của một người bố không cùng huyết thống nhưng có một trái tim đầy ắp tình yêu thương.
Xem thêm: Mỗi ngày chỉ đưa vợ 50.000 đồng để chi tiêu, sau 3 năm mở két sắt mà tôi suýt ngất