Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một cuộc gặp tình cờ lại có thể khiến lòng mình nhẹ bẫng đến vậy. Không phải vì còn tình cảm, cũng chẳng vì hối tiếc, mà bởi vì khi đối diện với quá khứ, tôi đã có thể bình thản mỉm cười – một nụ cười của sự thấu hiểu, của sự giải thoát và của sự mãn nguyện.
Hôm đó là một buổi tối cuối tuần, tôi tan làm muộn và quyết định tự thưởng cho mình một bữa ăn tại nhà hàng. Lái xe trên đường, bất tri bất giác tôi lại lái xe đến quán quen, nơi trước đây tôi và chồng cũ từng đi ăn với nhau đôi lần.
Thực ra, không phải vì tôi nhớ nhung gì chồng cũ, muốn ôn lại kỷ niệm xưa mà là vì tôi không biết quán ăn nào khác. Trước nay tôi luôn là một người đơn giản trong ăn uống, công việc cũng bận rộn nên luôn chọn những quán quen thuộc chứ chẳng có thời gian mà tìm hiểu, khám phá những quán mới.
Nhưng thật không ngờ, 2 năm nay thường xuyên lui tới nơi đây, chưa lần nào tôi gặp chồng cũ, vậy mà hôm đó tôi lại gặp anh đang ngồi ở bàn bên cạnh.
Tôi không ngờ đã gặp lại chồng cũ tại nhà hàng. (Ảnh minh họa)
Chồng cũ đang ngồi cùng một cô gái lạ. Cô ấy trẻ trung, ăn mặc thanh lịch, có lẽ là bạn gái mới của anh. Cô gái ấy đang chăm chú xem thực đơn, ngón tay dừng lại ở một món thịt nướng rồi gọi phục vụ lại, tươi cười nói:
– Cho em phần sườn nướng mật ong nhé!
Nhưng chưa kịp để phục vụ ghi món, anh đã nhanh chóng giơ tay gạt đi, giọng điềm đạm mà dứt khoát:
– Thôi, hôm nay mùng 1, mình ăn chay đi em.
Tôi nhìn rõ mọi biểu cảm trên gương mặt anh, vừa cố giữ vẻ điềm tĩnh, vừa lấm lét như sợ bị người khác phát hiện ra lời nói dối của mình. Còn cô gái thì có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi vẫn gật đầu và đổi sang món khác không thịt.
Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi không kìm được mà bật cười. Đúng lúc đó, ánh mắt chồng cũ và tôi chạm nhau.
Tôi thấy rõ sự lúng túng hiện lên trong mắt anh, như thể anh biết rõ rằng tôi hiểu cái “mùng 1 ăn chay” kia chỉ là cái cớ. Không phải vì tâm linh hay kiêng kỵ, mà đơn giản chỉ là… thói quen cũ không muốn thay đổi của anh, keo kiệt đến mức chẳng muốn bỏ thêm vài đồng cho một phần thịt.
Sau đó, tôi để ý thấy trên bàn họ chỉ có đĩa rau luộc, một món đậu hũ, một bát canh rong biển và cơm trắng. Không có một món mặn nào, cũng chẳng có gì gọi là mời bạn gái đi ăn.
Tôi khẽ cười thầm, một nụ cười mãn nguyện. Vẫn là anh, vẫn cái kiểu keo kiệt đấy. Dù có người mới đi cạnh bên, anh vẫn không thay đổi. Và chính điều đó khiến tôi thấy yên tâm, bởi nếu anh vẫn như xưa thì tôi đã đúng khi rời đi.
Hôm đó, vô tình tôi đã gặp lại chồng cũ. (Ảnh minh họa)
Câu chuyện của tôi và anh bắt đầu đơn giản, nhưng kết thúc thì không êm đẹp.
Chúng tôi quen nhau qua nhóm đồng hương khi cùng làm việc ở thành phố lớn. Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh không mấy tốt đẹp: nói nhiều, hay pha trò nhạt nhẽo. Nhưng rồi, tôi vẫn không chống lại được sự kiên trì theo đuổi của anh. Cuối cùng, tôi đồng ý yêu anh.
Khi yêu, chúng tôi cũng thường đi ăn như những cặp đôi yêu nhau khác, và anh luôn viện mùng 1, ngày rằm để ăn chay như vậy. Anh cũng sống rất tiết kiệm, luôn nói rằng cần phải vun vén cho tương lai. Yêu đương mờ mắt, tôi đã tin những điều đó, thậm chí cảm thấy anh là một người đáng tin vì biết cách vun vén, có mục tiêu sống rõ ràng.
Khi kết hôn rồi, tôi mới biết anh chẳng hề ăn chay vào ngày mùng 1, ngày rằm. Ngày trước đi ăn với tôi, anh nói vậy là để tiết kiệm tiền cho bản thân mà thôi. Khi biết sự thật, tôi hơi hụt hẫng nhưng tặc lưỡi nghĩ, dù sao giờ là vợ chồng rồi, tôi sẽ thay đổi được tính tiết kiệm thái quá của anh.
Nhưng càng sống chung, càng lộ ra nhiều bất đồng. Anh tiết kiệm đến mức cực đoan, tôi lại thích sự chỉn chu và biết chăm sóc bản thân. Tôi mua một thỏi son, anh cũng phải cằn nhằn. Tôi mua chiếc váy mới, anh lặp lại câu “phí tiền” như một đoạn băng tua đi tua lại.
Chúng tôi cãi nhau ngày càng nhiều, sự khó chịu ngày càng lớn. Đến một ngày, cả hai nhìn nhau và đều hiểu rằng chúng tôi không thể đi tiếp nữa.
Cuộc ly hôn diễn ra trong lặng lẽ, không níu kéo. Tôi dọn ra ngoài, bắt đầu lại cuộc đời độc thân mà thoải mái. Từ đó đến nay đã 2 năm, không dài nhưng cũng chẳng ngắn, đủ để tôi học cách sống vui vẻ một mình, học cách yêu chính mình và thôi trách móc quá khứ.
Và hôm nay, tôi gặp lại anh – người từng là cả thanh xuân của tôi, giờ chỉ còn là một ký ức cũ.
Nhìn anh vẫn gọi toàn đồ chay chỉ vì “mùng 1”, thấy anh lúng túng khi chạm mặt tôi, bỗng dưng, tôi thấy… biết ơn. Biết ơn vì anh vẫn chưa thay đổi để tôi không phải tiếc nuối điều gì. Biết ơn vì tôi đã đủ mạnh mẽ để rời đi trước khi mọi thứ trở nên tệ hơn. Và biết ơn chính mình vì hôm nay, khi gặp lại anh, tôi đã có thể mỉm cười.