Tôi chết lặng. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ tôi tin tưởng, gìn giữ suốt 4 năm qua bỗng chốc sụp đổ.
Tôi và anh quen nhau thời đại học, cái tuổi đẹp nhất, ở nơi trong trẻo và vô tư nhất. Anh là hội trưởng câu lạc bộ tình nguyện, lúc nào cũng bận bịu họp hành, tổ chức sự kiện, nhưng chẳng ngày nào anh quên rủ tôi đi ăn cơm, dạo một vòng sân trường. Những ngày ấy, tôi luôn nghĩ rằng nếu sau này được lấy anh làm chồng, cuộc đời này chắc không còn gì tiếc nuối.
Chúng tôi yêu nhau 4 năm đại học, rồi cưới nhau sau khi tốt nghiệp được 3 năm. Tôi là con gái giữa trong một gia đình khá giả. Trên có chị gái xuất sắc, dưới có em trai được cưng chiều. Tôi ngoan ngoãn, không gây chuyện, cũng chẳng nổi bật, giống như người vô hình trong chính ngôi nhà của mình. Bố mẹ tôi bận rộn, mỗi người một bữa cơm, chẳng mấy khi hỏi han chuyện tôi.
Có lẽ vì thế, tôi chưa bao giờ có sự kiêu kỳ của con gái nhà giàu. Tôi độc lập từ nhỏ, học cách tự chăm sóc bản thân, biết điều, biết nhường nhịn. Và, những điều ấy khiến anh yêu tôi.
Anh thì khác. Anh xuất thân nông thôn, không có nền tảng, nhưng có ý chí phấn đấu. Anh rất rõ mình muốn gì, cần gì. Trong mắt anh, sự nghiệp là trên hết. Và tôi, một người có thể giúp anh rút ngắn con đường tiến thân là sự lựa chọn vừa tình, vừa lý.
Tôi và chồng quen nhau từ thời đại học. (Ảnh minh họa)
Khi cưới, gần như toàn bộ chi phí cưới xin đều do nhà tôi lo. Gia đình anh gần như chỉ đến cho đủ thủ tục. Căn nhà vợ chồng tôi ở cũng do bố mẹ tôi mua, sổ đỏ đứng tên cả hai. Anh chỉ cần trả góp một phần nhỏ. Xe đi làm cũng là món quà cưới của bố tôi.
Tôi chưa từng so đo những điều ấy. Tôi yêu anh, và tôi tin nếu đã là vợ chồng, thì mọi thứ đều là của chung.
Sau cưới, anh dồn hết tâm trí cho công việc. Anh thăng tiến nhanh và hiện là quản lý của một công ty lớn. Còn tôi chấp nhận một công việc nhẹ nhàng để có thời gian chăm sóc gia đình. Tôi không trách anh bận, không giận anh ít nói, không than phiền những bữa tối một mình hay những đêm anh say xỉn trở về.
Tôi nghĩ rằng, mình là vợ, là người đứng sau, là hậu phương. Tôi yêu anh theo cách lặng lẽ, bền bỉ như thế. Cho đến một ngày, tôi gửi nhầm một tin nhắn…
Hôm đó trời mưa rất to, tôi ngồi một mình trong căn nhà rộng lớn, hơi sợ vì có sấm chớp. Tôi định nhắn cho chị bạn thân:
– Chồng em đi công tác, tối nay ở nhà một mình, ngoài trời mưa to quá, em sợ quá.
Nhưng tôi nhắn gửi nhầm tin nhắn đó cho chồng mình. Tuy nhiên, tôi không nhận được lời an ủi hay hỏi han. Thay vào đó, anh gửi lại một bức ảnh, anh và một người phụ nữ khác trên giường, không một dòng giải thích.
Tôi chết lặng khi nhận tin nhắn hồi âm của chồng. (Ảnh minh họa)
Tôi chết lặng. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ tôi tin tưởng, gìn giữ suốt 4 năm qua bỗng chốc sụp đổ. Tôi từng nghĩ mình may mắn, cưới được người chồng bản lĩnh. Hóa ra, anh lại là người có thể dễ dàng phản bội mà không chút áy náy.
Hôm sau, anh trở về nhà, thái độ bình thản như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ đưa anh xem bức ảnh. Anh nhìn bức ảnh một lúc lâu, rồi thở dài, nói một cách nhẹ tênh:
– Không phải như em nghĩ đâu… chuyện này… là ngoài ý muốn.
Tôi hỏi lại:
– Ngoài ý muốn là sao? Anh ở cùng người phụ nữ khác trên giường, còn chụp ảnh rồi gửi cho tôi. Đó là tai nạn à?
Anh im lặng một lúc, rồi miễn cưỡng nói rằng đó là một bữa tiệc sau khi ký kết với đối tác. Họ chuốc rượu, sắp đặt mọi thứ, rồi gài bẫy anh. Anh khẳng định:
– Anh không biết ai chụp ảnh, cũng không biết họ cầm điện thoại anh và gửi bức hình đó cho em từ lúc nào, với mục đích gì. Sau khi gửi cho em, bức ảnh đó đã bị xóa đi nên phần tin nhắn của anh không hiện thị lên, nên anh không biết. Nhưng anh thề, anh không làm điều gì có lỗi với em cả. Anh chỉ có mình em thôi.
Tôi ngồi im, lòng trống rỗng. Tôi không biết anh có phản bội mình hay không nữa. Nếu đó là một cái bẫy, tại sao anh lại rơi vào dễ dàng đến vậy? Nếu anh là người bị hại, sao lại không hề tỏ ra phẫn nộ hay lo sợ chứ? Tôi nên làm gì đây? Cho qua mọi chuyện hay truy cứu đến cùng?