Biết chuyện, tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm em vào lòng.
Tôi mồ côi từ nhỏ, không bố mẹ, không anh em thân thích. Cả tuổi thơ tôi lớn lên trong cảnh thiếu thốn tình cảm, cứ loay hoay sống qua ngày. Nên khi lấy được Mai, một cô gái hiền lành, chu đáo, tôi coi cô ấy như cả thế giới.
Cưới xong, tôi về ở rể vì bố vợ cũng chẳng còn, mẹ vợ lại là một người phụ nữ nhân hậu, chân chất, thương tôi như con ruột. Khi ấy, mẹ vợ nói:
– Con cứ ở đây, nhà này là nhà của con. Mẹ không có con trai, nên thương con như máu mủ.
Tôi nghe mà rưng rưng. Lần đầu tiên trong đời có người gọi tôi là “con” bằng tất cả sự chân thành.
Vợ chồng tôi sống với mẹ, cùng nhau xây dựng mọi thứ từ hai bàn tay trắng. Một năm sau, Mai sinh cho tôi một bé gái xinh như thiên thần. Nhìn vợ ôm con, tôi từng thầm nghĩ rằng vậy là đời mình cuối cùng cũng có mái ấm.
Nhưng, đời không như mơ. Khi con bé vừa tròn 2 tuổi, vợ tôi phát hiện ung thư buồng trứng. Chúng tôi chạy chữa khắp nơi, nhưng bệnh đã ở giai đoạn muộn. Cô ấy yếu dần, gầy rộc đi, rồi một ngày, lặng lẽ ra đi trong vòng tay tôi và mẹ.
Tôi suy sụp. Nhưng thương con, tôi gắng gượng đứng dậy, tiếp tục sống, dù lòng trống rỗng.
Tôi suy sụp sau cái chết của vợ. (Ảnh minh họa)
Mẹ vợ không để tôi một mình. Bà bảo tôi hãy cứ ở lại đây để mẹ đỡ đần chăm sóc cháu ngoại, như vậy tôi cũng yên tâm đi làm, nhà có tiếng trẻ con cũng khuây khỏa hơn. Tôi đồng ý nên không dọn ra ngoài sống nữa, cứ ở vậy sống cùng mẹ vợ.
Mỗi sáng tôi đi làm, bà lo cho cháu. Tối về, tôi phụ mẹ vợ nấu cơm, dọn dẹp. Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi như vậy. Chớp mắt 3 năm đã trôi qua.
Rồi một hôm, sau khi cho cháu ngủ xong, mẹ vợ đã gọi tôi ra nói chuyện riêng:
– Con à, mẹ tính nói chuyện này với con lâu rồi. Cái Mai đã mất được 3 năm, người mất thì đã mất, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống và phải sống cho tốt con à. Con nên tái hôn thì hơn để có người bầu bạn cho đỡ cô quạnh, để bé Bơ (con gái tôi) có một người mẹ. Mẹ thấy cái Ngọc hợp với con đấy, hay là con thử tiến tới với nó xem sao? Nó đẹp người đẹp nết, lại chăm sóc cho bé Bơ chẳng khác gì mẹ ruột cả.
Tôi bất ngờ, bởi Ngọc không phải ai xa lạ mà chính là em gái của vợ tôi. Tuy nhiên, Mai và Ngọc không phải chị em ruột, vì Ngọc được mẹ vợ tôi nhận nuôi từ lúc còn quấn tã.
Năm Mai mất cũng là năm Ngọc tốt nghiệp đại học. Thương mẹ, em đã từ bỏ cơ hội công việc tốt ở thành phố và chuyển về quê làm. Từ ngày đó đến nay, Ngọc vẫn sống chung nhà với chúng tôi, luôn đối xử rất tốt với tôi và bé Bơ. Em âm thầm gánh vác mọi việc trong nhà, luôn dịu dàng, luôn có mặt khi tôi mệt mỏi nhất.
Mà thú thực, sống cùng nhau 3 năm, khó mà không rung động. Tôi bắt đầu có những cảm xúc khác lạ với em, thứ tình cảm không còn đơn thuần là anh rể với em vợ. Và dường như… em cũng vậy. Những ánh mắt vội vàng lảng đi, những cái chạm tay ngập ngừng, những lần im lặng kéo dài hơn mức bình thường.
Nhưng lý trí tôi vẫn vùng vẫy. Dù sao em cũng là em gái của vợ, dù không phải là ruột thịt. Làm sao tôi có thể bước qua ranh giới ấy? Làm sao đối diện với di ảnh Mai trên bàn thờ mỗi đêm?
Tôi không trả lời mẹ ngay hôm đó. Nhưng những ngày sau đó, tôi bắt đầu nhìn Ngọc bằng ánh mắt khác, không phải ánh nhìn của một người anh rể, mà là của một người đàn ông đang chầm chậm bước ra khỏi bóng tối.
Tôi không còn né tránh cảm xúc của chính mình nữa. Thay vào đó, tôi cho phép bản thân mở lòng, cho cả tôi và Ngọc một cơ hội để thật sự tìm hiểu nhau, lần đầu tiên, với tư cách là hai người độc lập, không ràng buộc bởi quá khứ hay danh xưng.
Những ngày sau đó, tôi bắt đầu nhìn Ngọc bằng ánh mắt khác. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi bắt đầu chia sẻ nhiều hơn ngoài chuyện nhà cửa, con cái. Ngọc kể tôi nghe những giấc mơ dang dở thời đại học, tôi kể em nghe những trăn trở mình đã giấu suốt bao năm. Không vội vàng, không ràng buộc. Chúng tôi nhẹ nhàng đi bên nhau như thế. Và rồi, tình yêu đến lúc nào chẳng rõ, chỉ biết khi tôi ngỏ lời cầu hôn, Ngọc không khóc, chỉ mỉm cười thật hiền.
Chúng tôi tổ chức một đám cưới nhỏ, không rình rang, chỉ có gia đình và vài người bạn thân. Ai cũng chúc mừng, không ai dị nghị. Có lẽ vì họ hiểu, tôi đã bước qua quá nhiều mất mát và Ngọc, cô gái bé nhỏ ấy, đã chờ đợi và hy sinh nhiều hơn bất cứ ai.
Đêm tân hôn, khi căn phòng chỉ còn lại hai người, trong ánh đèn vàng nhè nhẹ, Ngọc nhìn tôi rồi thú nhận một việc:
– Thực ra, trước khi chị Mai mất, chị đã nhờ em chăm sóc anh và bé Bơ, thậm chí còn đề nghị em trở thành người bạn đời tiếp theo của anh, bởi chị lo rằng nếu là người phụ nữ khác, bé Bơ sẽ không được đối xử tốt.
Lúc đó, em từng nghĩ yêu cầu ấy thật khó hiểu, thậm chí là vô lý. Nhưng qua thời gian gắn bó, em đã dần yêu anh và xem bé Bơ như chính con ruột của mình. Giờ đây, em không chỉ cưới anh vì lời hứa ngày ấy, mà còn vì tình cảm thật sự, mong được cùng anh và con bước tiếp trên chặng đường phía trước, trọn đời bên nhau.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm em vào lòng. Giữa bóng đêm tĩnh mịch, trong vòng tay ấy, tôi cảm nhận được hơi ấm của sự thấu hiểu, của yêu thương chậm rãi mà bền bỉ. Không phải một sự thay thế, mà là sự tiếp nối dịu dàng, đúng lúc và đầy bao dung.
Một chương mới của cuộc đời tôi vừa mở ra, không ồn ào nhưng trọn vẹn hơn, ấm áp hơn. Ở đó, có em, có con và có cả những yêu thương được vun đắp từ mất mát.