Tôi không gào thét, không hỏi tại sao, không khóc. Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã hoàn toàn chết lặng.
Tôi từng nghĩ, kết hôn với một người đàn ông tốt, có công việc ổn định, gia đình cơ bản, là đã nắm được nửa phần hạnh phúc. Tôi từng là một người phụ nữ độc lập, có sự nghiệp, có hoài bão và đã yêu chân thành, dốc cạn tâm tư để xây dựng một mái ấm.
Và rồi, khi tôi mang thai, mang trong mình một sinh linh bé nhỏ, tôi mới thực sự hiểu rằng có những nỗi đau không thể lường trước, có những con người, đến khi ta mất hết sức lực mới lộ rõ bản chất. Chồng tôi chính là một người như thế.
Từ khi bước vào thai kỳ, mọi thứ dường như bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo.
Tôi nghĩ mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho thiên chức làm mẹ. Tôi giảm khối lượng công việc, ăn uống điều độ, đi khám đúng lịch, học lớp tiền sản. Tôi tưởng như đã nắm quyền chủ động. Nhưng sự chủ động ấy sớm bị tước đoạt từ giây phút mẹ chồng chuyển đến sống chung.
Tôi chưa từng ngờ rằng, người đàn bà nhìn hiền hậu kia lại có thể kiểm soát đến từng chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống của tôi, từ việc tôi ăn gì, ngủ mấy giờ, đọc sách gì, gặp ai. Tôi từng nghĩ chỉ cần cố gắng nhẫn nhịn một thời gian, mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng không. Sự nhẫn nhịn của tôi chỉ khiến bà ta lấn tới, và người chồng đầu gối tay ấp của tôi chỉ biết đứng ngoài nhìn.
Mẹ chồng kiểm soát tôi đến từng chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống. (Ảnh minh họa)
Tôi không mong chồng đứng về một bên, chỉ mong anh hiểu rằng tôi cần anh lên tiếng, cần một ranh giới rõ ràng giữa mẹ anh và vợ anh. Nhưng tất cả những gì tôi nhận được chỉ là: “Em nhịn một chút đi, bà là mẹ anh”, “Mẹ lớn tuổi rồi, đừng cãi lại”, “Em đừng quá cứng nhắc, đừng khiến anh khó xử nữa”,…
Càng về cuối thai kỳ, sức khỏe tôi yếu dần, chân phù, huyết áp tăng, tinh thần sa sút. Tôi từng cố gắng tin rằng, có thể anh đang áp lực vì công việc, vì sắp làm bố, vì trách nhiệm. Tôi tự trấn an mình, đến khi sinh con rồi, anh sẽ khác.
Nhưng tôi đã lầm. Một cách cay đắng.
Hôm ấy, tôi sinh non do tiền sản giật. Tôi không bao giờ quên khoảnh khắc nằm giữa cơn đau vật vã, nghe loáng thoáng tiếng anh nói với bác sĩ ngoài hành lang:
– Dù thế nào đi nữa, giữ đứa bé là quan trọng nhất.
Khoảnh khắc ấy, tôi tưởng mình đang chết dần, không chỉ thể xác, mà cả tâm hồn. Tôi tỉnh lại sau cuộc sinh khó, khắp người đau đớn, bụng trống rỗng. Tôi yếu ớt gọi con nhưng chẳng thấy con đâu. Thay vào đó, tôi thấy anh, người từng thề sẽ che chở tôi cả đời, đứng bên giường với một nụ cười sáng rỡ. Trên tay anh là một tập hồ sơ. Khi anh đưa nó ra trước mặt tôi, giọng anh nhẹ nhàng đến trớ trêu:
– Ký đi em. Giải thoát cho cả hai.
Đó là một tờ đơn ly hôn.
Tôi không gào thét, không hỏi tại sao, không khóc. Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã hoàn toàn chết lặng. Cái chết không có máu, nhưng thảm khốc hơn bất kỳ sự kết thúc nào.
Và tôi ký. Ngay lập tức. Không do dự. Anh thở phào như trút được gánh nặng. Nhưng niềm vui trên mặt anh kéo dài chưa đến một phút, bởi ngay sau đó, cửa phòng bật mở.
Tôi vừa sinh con xong, chồng liền mỉm cười đưa tôi tờ đơn ly hôn. (Ảnh minh họa)
Luật sư riêng của tôi bước vào. Cô ấy là người tôi âm thầm nhờ hỗ trợ từ những tháng cuối thai kỳ, khi tôi bắt đầu linh cảm bất an. Với khuôn mặt lạnh lùng và giọng nói sắc sảo, lật sư của tôi đã vạch trần toàn bộ âm mưu đê tiện của anh và mẹ anh.
Họ đã lên kế hoạch từ lâu. Đợi tôi sinh xong, lúc tôi yếu nhất, sẽ ép tôi ký đơn ly hôn với điều khoản tước bỏ gần như toàn bộ tài sản, để họ độc chiếm mọi thứ tôi gây dựng. Cả kế hoạch bị đổ bể ngay tại chỗ.
Anh ta hoảng loạn. Mẹ anh ta gào khóc. Nhưng tất cả đã quá muộn. Những gì tôi từng tin là tình nghĩa vợ chồng, gia đình hóa ra chỉ là một vở kịch được dựng lên khéo léo.
Tôi đưa mọi việc ra tòa. Tôi không còn yếu đuối. Tôi không cần hòa giải. Tôi chỉ cần lẽ phải và công lý.
Phiên tòa kết thúc, tôi giành được quyền nuôi con gái, cũng giành lại phần tài sản chính đáng của mình. Anh ta và mẹ anh còn phải bồi thường thiệt hại tinh thần cho tôi. Những kẻ lừa dối cuối cùng cũng trắng tay.
Giờ đây, tôi sống trong một căn hộ nhỏ, đủ ấm áp cho hai mẹ con. Tôi trở lại công việc, gây dựng lại sự nghiệp từ đống tro tàn. Và con gái tôi chính là ánh sáng của cuộc đời tôi.
Tôi đã từng tin, từng yêu, từng hy sinh. Tôi từng nghĩ chỉ cần mình tốt, sẽ giữ được một gia đình. Nhưng tôi đã học được rằng, lòng tốt đặt sai chỗ chỉ nuôi lớn dã tâm của kẻ khác.
Tôi đã từng là nạn nhân, nhưng giờ tôi là người làm chủ cuộc đời mình. Tôi không cần ai cho tôi hạnh phúc. Tôi tự xây dựng nó bằng chính đôi tay mình, cùng với tiếng cười trong trẻo của con gái mỗi sáng mai.
Chồng cũ tôi đã hối hận? Có lẽ vậy, nhưng tiếc thay, tôi thì không. Phụ nữ không yếu đuối, họ chỉ cần lý do để mạnh mẽ. Và tôi đã có rồi, đó là một đứa trẻ và một tương lai, không còn bóng dáng những kẻ phản bội.
Xem thêm: Người tình dùng cái thai để ép tôi đưa 4 tỷ nuôi con, vợ đã cứu tôi một “nước cờ”