Anh Bình, một người con quê Thái Bình vì hoàn cảnh gia đình mà phải sống xa nhà để lập nghiệp gọi điện về gia đình và nói:
”Nhật Bản hoàn toàn không phải là 1 thiên đường như người ta đã vẽ.Thực chất khi sang đây không hề có mức lương 30, 40 triệu như những người môi giới nói. Chỉ nhận về được khoảng 7-8 man (tương đương 14, 16 triệu đồng) mà thôi.
Mình không khẳng định hoàn toàn không hề có mức lương 30, 40 triệu một tháng, nhưng để có được mức lương như thế, ta phải đánh đổi rất nhiều thời gian và sức khỏe.
Để kiếm được khoảng tiền đó, chúng ta sẽ phải làm từ 14 – 16 tiếng trong suốt 30 ngày không nghỉ. Tuy nhiên, không phải ai cũng có khả năng làm được điều đó và không phải công ty nào cũng có nhiều việc để cho chúng ta cày kể cả khi chúng ta có khả năng lao động cao đến như vậy. Trên thực tế, chi phí đời sống ở Nhật Bản rất cao, đắt gấp từ 4 – 8 lần ở VN.
Nếu với số lương như thế mà không tiết kiệm thì sẽ không có dư 1 đồng nào. Thậm chí, kể cả khi chỉ trả tiền nhà và điện nước thì cũng chỉ dư tầm 10 triệu 1 tháng. Nhưng đó là điều không thể.
Làm việc ở Nhật Bản vất vả hơn ở VN rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn chỉ đổi lại những đồng lương bèo bọt, trả lãi ngân hàng, xa gia đình, đi sớm về muộn. Và rất nhiều người bị vỡ mộng, dẫn đến ăn cắp. Đó cũng là lí do khiến người Nhật xem thường người Việt.
Bản thân mình đã rất sốc khi nhận những tháng lương đầu tiên, nhưng vì số tiền bỏ ra rất lớn và còn phải trả lãi ngân hàng, nên phải cố gắng làm việc và tiếp tục những tháng ngày vất vả.
Những ai may mắn có thể làm được lâu dài, còn những đen đủi nếu ra ngoài sẽ bị bắt. Ở Nhật Bản người Việt Nam lừa người Việt Nam rất nhiều. Vì vậy, ra ngoài cũng không phải là giải pháp an toàn mà vô cùng nguy hiểm.”
Nhưng trên thực tế đó cũng phải nói rằng không phải ai khi đi xuất khẩu lao động cũng vậy, cũng phải tùy vào từng hoàn cảnh và số phận của mỗi người. Giống như tôi một người được gọi là cực kỳ may mắn khi cũng là một người con xa quê.
“Tôi một con người rụt rè nhút nhát nhưng lại rất may mắn. Tôi phải xa quê năm tôi 18 tuổi vì hoàn cảnh gia đình, tôi phải sống hoàn toàn tự lập vì không ai lo cho tôi cả.
Khi tôi xa nhà 1 mình sống trong môi trường hoàn toàn mới, thực sự lúc đó tôi rất sợ, rất bỡ ngỡ tối nào à cũng không phải tối mà ngày nào tôi cũng nhớ về gia đình, những lúc rảnh rỗi tôi lại nghĩ và tự dưng nước mắt cứ trào ra mà không giám gọi điện về cho gia đình bởi lẽ nếu gọi lúc ý không biết nói gì chỉ biết khóc sợ bố mẹ lại lo lắng mà bỏ về lúc ý thì không được.
Cứ như thế 1 tháng ngày nào tôi cũng vậy, ngày nào cũng phải sống trong sự sợ hãi nhưng rất may cho tôi rằng mọi người quanh tôi sống và làm việc rất quý và hay giúp đỡ tôi. Họ hiểu hoàn cảnh của tôi và hay chia sẻ cùng tôi. T
ôi rất cảm ơn họ vì điều đó thực sự nếu không có họ chắc tôi phải bỏ về mất. Vượt lên khó khăn đó giờ tôi đã hoàn toàn là một con người khác, tôi đã đi làm và có thể gửi tiền về cho gia đình. Tôi may mắn đúng không các bạn “
P/S: Cuộc sống là phải vậy đừng ai nản chí, đừng ai bỏ cuộc giữa chừng mà hãy cố gắng vượt lên chính mình, vượt lên chính những khó khăn đó vì gia đình vì những người bên cạnh mình để một ngày nào đó có được điều mình mong muốn “Có công mài sắt, có ngày nên kim” mà.
Sưu tầm